Ba năm sau.
- Sơ Hạ, Tĩnh Hạ! Hai đứa nay lại bướng bỉnh không chịu ăn cơm sao!?
Tiểu Sơ Hạ bĩu môi, đưa đôi mắt long lanh như muốn khóc nhìn cô. Giọng nũng nịu nói với mẹ:
- Ma...mi. Món này ngán lắm! Tụi con không ăn đâu...
Hạ An Di đứng trường gương mặt tội nghiệp của con. Cô không những không xiêu lòng mà còn nghiêm túc dạy bảo:
- Hai đứa không ăn. Sau này mẹ không cho hai đứa qua chơi với cậu Bách Ngôn nữa.
Chiếc môi chúm chím của Sơ Hạ chu lên. Cô bé hình như cũng không muốn đến nên nhẹ nhàng tỏ ý từ chối.
- Tụi con không đến nữa... Cậu ấy bây giờ có bạn gái rồi nên chị em con không đến nữa đâu.
- Chị ấy nói đúng đó mami. Cậu ấy bây giờ có bạn gái rồi liền không còn chơi với chị em con nữa...
Tiểu Tĩnh Hạ nãy giờ ngồi kế bên chị mình, lúc này mới lên tiếng. An Di nhìn hai đứa con gái của mình cũng chỉ biết lắc đầu. Cô không ngờ đến hai chị em lại còn bênh vực nhau về chuyện này.
Bất lực cô chỉ còn cách dùng chiêu cuối là giả vờ giận dỗi trước mặt hai bé con.
- Nếu hai đứa không ăn thì sao này mami sẽ không nấu nữa.
Sau đó cô xoay lưng bước vào bếp. Hai cô nhóc biết mẹ mình đang giận liền như cái đuôi nhỏ lon ton chạy theo sau.
- Mami... Đừng giận nữa! Tụi con biết lỗi rồi, sau này sẽ ngoan ngoãn ăn cơm nên mami đừng giận tụi con nữa!
- Mami... Nói chuyện với chị em con đi, đừng tức giận sẽ nhanh có nếp nhăn và mau chóng già đó ạ...
Thấy mẹ mình không trả lời, hai cô nhóc lúc này đã muốn khóc. Đôi mắt của cả hai đã long lanh, ánh nước. Giọng nói cũng thút thít nhưng không dám khóc lớn.
- Hu...Hu... Tĩnh Hạ... Mami không quan tâm đến chúng ta nữa rồi...
- Chị không được khóc... Hức... Hức... Mami chỉ là giận một chút thôi...
*Cạch*
- Vợ à. Anh về rồi.
Lục Tư Thần vừa đi làm trở về, anh đã vội vào nhà cùng với cô và con. Nghe thấy tiếng của anh, hai cô nhóc từ trong bếp chạy ra ôm ba của mình.
Không phải là gương mặt vui vẻ mừng anh trở về nhà giống thường ngày mà là gương mặt nhem nhuốc, khóc nức nở nhưng lại không thành tiếng...
- Sao hai đứa lại khóc? Ai bắt nạt hai đứa sao?
Hạ An Di bưng hai dĩa đồ ăn đặt lên bàn rồi đi đến cởi cà vạt giúp anh, nghiêm giọng nói:
- Hai bảo bối được anh cưng chiều quá nên sinh hư rồi. Hôm nay bướng bỉnh không chịu ăn cơm.
Tư Thần nghe vợ mình nói như thế, anh nhìn hai tiểu bảo bối. Tuy gương mặt có chút nghiêm túc nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng với con.
- Hai đứa sau này không được như vậy nữa. Dù gì mẹ cũng là thương hai đứa nên mới nấu cho hai đứa ăn. Nếu hai đứa không thích thì có thể nhỏ nhẹ nói chuyện với mẹ, chứ không được bướng bỉnh không chịu ăn. Có biết không Sơ Hạ, Tĩnh Hạ?
Hai chị em nghe ba mình nói như thế cũng ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó cả hai đều chủ động chạy đến ôm chân cô nhẹ nhàng nói:
- Mami... Chị em con sẽ luôn nghe lời, không bướng bỉnh nữa. Vậy nên mami đừng giận Sơ Hạ và Tĩnh Hạ ạ!
Cô lúc nãy chỉ giả vờ giận dỗi chứ từ lâu đã tha thứ cho hai bảo bối rồi. Thấy cả hai tiểu công chúa đã nghe lời, An Di lau những giọt lệ còn đọng lại ở khoé mắt bé nhỏ rồi mỉm cười ngồi xuống ngang tầm với hai chị em, dịu dàng nói:
- Được rồi. Mami không giận nữa, hai đứa mau rửa mặt rồi chúng ta ăn cơm thôi.
Hai bảo bối nghe mẹ mình nói như thế cũng mỉm cười nắm tay nhau đi rửa mặt. Sau khi bước ra, gương mặt bé nhỏ cũng đã tươi tắn, rạng rỡ đứng kế bên cô.
An Di bế hai đứa con gái của mình ngồi lên ghế. Sau đó cô cũng ngồi xuống cạnh Tư Thần cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn xong cô cũng dọn dẹp rồi cùng hai tiểu bảo bối xem tivi. Mỗi ngày đều trôi qua như thế nhưng đối với cô không những không nhàm chán mà còn cảm thấy rất vui. Hạnh phúc khi cùng con trưởng thành từng ngày.
Nhưng lúc cô định cùng các con xem phim thì lại nhận được cuộc điện thoại do Nhược Vũ gọi đến.
An Di vừa ngồi cùng hai bảo bối vừa đưa điện thoại lên tai nghe.
- Alo. Bảo bối, đi chơi không?
Cô nghe bạn thân của mình rủ đi chơi cũng bật cười. Giọng nói trong trẻo mang vài phần trêu chọc:
- Cậu ở nhà làm Trình thiếu phu nhân mà còn chán sao?
- Từ lúc tớ mang thai Tiểu Thiên đến lúc sinh không được đi chơi ngày nào. Lão chồng nhà tớ nói ở nhà tốt hơn, đợi anh ấy về cùng nhau ăn cơm.
Nhược Vũ ngưng một chút rồi lại nói nhỏ như sợ ai đó nghe thấy...
- Nhưng tớ ở nhà nhiều cũng chán nên bây giờ muốn đi chơi. Tớ có rủ thêm chị dâu, chị ấy nói sẽ đến. Vậy nên cậu cũng phải đi, tối nay tớ qua rước cậu.
Cô nhìn sang hai tiểu bảo bối đang nhìn mình rồi lại hỏi nhỏ qua điện thoại.
- Được. Nhưng còn các bảo bối thì sao?
- Cậu để ở nhà cho lão chồng cậu giữ đi. Tối nay chỉ có chị em chúng ta thôi.... À phải rồi, cậu chỉ cần nói đi chơi cùng tớ và Yên Vân là được. Ăn mặc xinh đẹp, lộng lẫy một chút, tại vì chúng ta là đi uống rượu đó...
Vương Nhược Vũ nói giọng ngày càng nhỏ. Hạ An Di biết là cô nàng sợ Trình Lãng sẽ nghe thấy. Nhưng vì muốn đi chơi giải khuây nên bất chấp mà rủ cô và cả Quách Yên Vân đi cùng.