- Buồn cho cậu là tôi còn tìm được Di Nhi. Cậu thì sao..? Đến giờ vẫn chưa có manh mối gì của Yên Vân cả.
Vương Trạch nghe như vậy cũng trầm mặc xuống. Lục Tư Thần thấy anh cả tuần này buồn bã như vậy cũng biết được anh đã thay đổi mà thật lòng yêu Yên Vân. Tư Thần nở nụ cười có chút đều cáng như Trình Lãng, ôn tồn nói:
- Trên cương vị trước đây tôi từng quen biết cô ấy và cũng từng là "kẻ thù" của anh nên Lục Tư Thần tôi sẽ mở lòng tốt bụng mà giúp đỡ
Tư Thần uống một ngụm nước rồi lại nói tiếp:
- Di Nhi có nói với tôi gần đây Yên Vân sống ở thành phố M rất tốt. Còn cô ấy ở địa chỉ nào thì không biết... Tôi chỉ tiết lộ nhiêu đây thôi, còn nhiêu thì cậu tự biết đi.
Vương Trạch sau khi biết được nơi ở của cô liền xoay người rời đi. Trước khi đi, anh còn không quên cảm ơn Lục Tư Thần vì đã giúp đỡ anh những lúc như thế này.
Sau khi Vương Trạch rời đi, anh cũng trở về phòng. Hạ An Di nằm trên giường dụi đầu vào người Lục Tư Thần. Cô dịu dàng lên tiếng hỏi:
- Anh nói cho anh ấy biết nơi ở của chị ấy rồi?
Tư Thần mỉm cười gật đầu rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô. An Di lúc này đã rất buồn ngủ nhưng cô vẫn còn chuyện cần phải nói nên gắng gượng hỏi anh:
- Yên Vân rời đi. Anh vậy mà tốt bụng giúp đỡ Trạch Ca. Vậy lúc em rời đi, là ai đã tốt bụng giúp đỡ anh vậy?
...- Là Trình Lãng.
Cô xoay người ôm anh. Lúc bản thân sắp ngủ vẫn không quên buông ra một câu:
- Lãng Ca thật tốt a.
Tư Thần vì nghe cô khen người đàn ông khác, không phải mình mà vỡ bình giấm chua.
- Chồng em cũng tốt vậy mà không khen lời nào sao?
Hạ An Di mỉm cười choàng tay qua cổ anh. Sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi người đàn ông này. cô biết trước mặt mình đang có bình giấm chua bị vỡ nên bản thân phải tự mình tìm cách không cho chúng đổ ra ngoài...
- Bản thân Lục Tư Thần anh là tốt nhất!
Lúc cô nghĩ bản thần sẽ được ngủ. Tư Thần lại trầm giọng lên tiếng hỏi:
- Tại sao hai tên kia em đều xưng hô thân mật là "Trình Ca" và "Lãng Ca". Còn anh không bao giờ nghe em gọi tên thần mật với mình... Có phải em không yêu anh nữa không?
An Di đang buồn ngủ mà nghe anh nói vậy cô cũng bật cười. Thật không ngờ đến anh vậy mà lại trẻ con như thế này. Cô nhắm mắt nói với giọng buồn ngủ.
- Hmm... Vay em keu anh la "Than Than" nhe! Hay anh muon em keu la "Tieu Than"?
Tư Thần bất lực với cô. Anh không ngờ đến người con gái này vậy mà còn trêu chọc anh. Có lẽ là do anh yêu chiều cô quá nên cô sinh hư rồi.
Anh dang tay ôm An Di vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên mang vài phần nũng nịu.
- Anh muốn em gọi anh là "'A Thần".
Không biết từ lúc nào mà cô lại thấy anh càng ngày càng giống đứa trẻ trong thân xác người lớn. Không những thế mà lại còn rất bám người. An Di thầm nghĩ không biết cô đang chăm anh hay là chăm một đứa trẻ to xác nữa.
- Được rồi. Bây giờ thì chúng ta đi ngủ thôi... A Thần!
Quách Yên Vân sau khi trang điểm cho vị khách cuối cùng, cô cũng thu dọn đồ vào cốp rồi trở về. Trên đường còn ghé qua siêu thị mua một ít nguyên liệu để làm bữa ăn tối.
Về đến nhà cô thấy có một chiếc xe xám đậu trước nhà mình. Yên Vân nghĩ là do người lạ để nhờ một lúc rồi đi nên bản thân cũng không quan tâm mà mở cửa vào nhà.
Lúc này người đàn ông từ trên xe bước xuống. Vừa thấy cô đã vui mừng thốt lên hai chữ:
- Vần Nhi....
Quách Yên Vân đang mở cửa lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, bàn tay cũng vì vậy mà dừng lại việc đang làm.
Cô đứng bất động, trong lòng mang một cảm giác lo sợ. Yên Vân không dám xoay mặt lại vì bản thân cô rất sợ anh... Sợ người đàn ông mang tên "Vương Trạch".
Vương Trạch sau khi có được địa chỉ mình muốn từ chỗ Tư Thần. Anh cũng lái xe chạy từ thành phố S sang thành phổ M.
Vì muốn gặp cô nên đã cố chạy nhanh hết sức có thể. Trước khi đi anh có hỏi Trình thiếu bản thân phải làm thế nào mới có thể theo đuổi lại người con gái. Trình Lãng vậy mà rất tự nhiên lấy bí kiếp của bản thân ra chỉ cho anh.
"Cậu muốn để cho con gái người ta mủi lòng thương thì nên chỉn chu, ăn diện một chút. Vậy thì cô ấy mới yêu thích vẻ điển trai của cậu mà cảm thấy tội nghiệp rồi cho ở lại. Giống như tôi lúc trước theo đuổi em gái cậu cũng là dùng bí kiếp này."
Vương Trạch nghe anh chàng nói liền cảm thấy không đáng tin chút nào... Nhưng Trình thiếu biết anh sẽ không tin mình nền đã bồi thêm một cầu:
"Cậu yên tâm. Tư Thần cậu ta cũng được tôi đưa bí kiếp giống vậy... Họ là con gái nên sẽ dễ dàng bị vẻ đẹp của chúng ta mà mủi lòng thương cảm thôi."
Anh thầm nghĩ bản thân có thể tin "cái tên tự luyến" này sao? Nhưng dù gì lúc này cũng là tình thế cấp bách, hết cách cũng chỉ đành nghe theo anh chàng.
Sau khi trải qua vài tiếng đi xe thì cuối cùng Vương Trạch cũng đã đến được thành phố M, nhưng bây giờ anh phải tìm được địa chỉ của cô.
Khi đã có được địa chỉ Yên Vân từ Trình Lãng, Vương Trạch anh đã nhanh chóng chạy theo bản đồ hướng dẫn.
Nhưng lại không ngờ đến địa chỉ mà anh chàng Trình thiếu gửi cho lại có chút trục trặc... Cuối cùng bản thân vẫn phải hỏi người dân ở đó. May mắn thay họ thấy anh không quen đường ở đây nên vẫn nhiệt tình giúp đỡ.
Trải qua bao nhiêu con đường, bây giờ Vương tổng mới được đứng ở trước nhà Yên Vân. Lúc anh đến, cô vẫn chưa về nhà nên bản thân ngồi trong xe đợi.
Một lúc lâu, ánh mắt anh mới lia tới người từ xa bước đến. Vương Trạch nhìn thật kĩ liền biết đó là người con gái mà anh đã nhớ nhung hơn cả tuần nay....