Quách Yên Vân lúc này mới can đảm xoay đầu lại nhìn Vương Trạch. Cô lạnh lùng thốt lên:
- Anh về đi.
- Anh...
Vương Trạch đưa đôi mắt buồn bã nhìn cô. Khi đối mặt với Yên Vân, không biết vì sao mọi điều muốn nói trước đây vậy mà lại không thể nói được...
- Anh đến đây muốn thăm em và con...
- Ha... Con sao!? Tôi đã sớm bỏ đứa bé rồi...
Vì muốn đuổi anh đi mà cô lựa chọn nói dối. Tuy đó không phải sự thật nhưng câu nói thốt lên từ chính miệng của bản thân cũng đã đủ khiến cô cảm thấy đau lòng...
-
- Anh không tin... Em sao lại có thể...
- Anh không tin là chuyện của anh. Tôi bỏ đứa bé là chuyện của tôi. Vậy nên anh về đi...
Quách Yên Vân bỏ lại anh ở đó mà xoay mặt bước vào nhà. Lúc anh định nắm tay cô thì có một giọng nói của người phụ nữ truyền đến:
- Tiểu Vân, chồng cháu sao?
Cô nhìn lại mới biết đây là người hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà cô. Yên Vân đi đến cạnh người phụ nữ đó nở nụ cười rồi cùng bà ấy vào nhà.
- Không phải ạ. Cháu không quen biết anh ta.
Người phụ nữ đó chỉ nhìn sơ qua gương mặt anh, rồi lại nhìn về phải cô nhẹ nhàng nói:
- À phải rồi... Bác có đem vài món đồ qua cho cháu.
Sau đó cô cùng người hàng xóm xoay lưng bước vào nhà bỏ lại anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của họ.
- Bác thấy người đàn ông lúc nãy giống như là đang theo đuổi cháu... Cháu thật sự không quen sao?
Quách Yên Vân vào bếp rót ra hai cốc nước, đem đến cho người phụ nữ kia. Cô nở nụ cười dịu dàng nói:
- Chắc do cháu giống người quen của người đàn ông đó thôi.
- Vậy sao... À, phải rồi. Con gái bác mua rất nhiều sữa dành cho mẹ bầu. Dù gì, con bé ở nhà uống cũng không hết nên bác sang đây đưa cho cháu.
Yên Vân mỉm cười cúi đầu cảm ơn người hàng xóm trước mặt. Bản thân cô cũng đang cần mua sữa dành riêng cho mẹ bầu. Vừa hay bây giờ đã có rồi nên không cần phải mua thêm nữa.
Cô và bác hàng xóm sau khi tâm sự một chút thì bác ấy cũng ra về. Yên Vân cô bây giờ liền trở về phòng tắm rửa, sau đó sẽ đi nấu bữa tối.
Vương Trạch khi thấy người phụ nữ bước ra, anh đã vội chắn đường nói:
- Thật xin lỗi bác. Cháu là chồng của cô ấy nhưng do cô ấy đang giận nên không cho cháu vào nhà... Bác có thể mở lòng thương cảm mà để cửa mở giúp cháu.
Người phụ nữ thấy anh nửa đáng tin nửa không đáng tin. Bà nhìn người đàn ông này với ánh mắt nghi ngờ, nghiêm giọng lên tiếng hỏi anh:
- Cậu thật sự là chồng của Tiểu Vân? Thật sự tôi cũng không tin cậu cho lắm... Nhưng nhìn cậu cũng là người đàng hoàng, chín chắn nên tôi tạm tin cậu vậy.
Anh nghe vậy liền nở nụ cười tươi cúi đầu cảm ơn. Sau đó cũng bước vào nhà khóa cửa lại giúp cô.
Yên Vân lúc này còn chưa biết anh đột nhập vào nhà mình. Bản thân vẫn còn vui vẻ ở trong nhà tắm.
Vương Trạch khi đã vào được nhà cô, anh liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Bản thân vẫn luôn ngó nhìn xung quanh mà âm thầm đánh giá.
Vô tình ánh mắt dừng lại tại vị trí của những hộp sữa dành cho phụ nữ mang thai và vài cuốn sách hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh đang đặt trên bàn.
Lúc anh cầm lên xem cũng vừa hay cô từ phòng tắm bước ra. Vương Trạch nở nụ cười ấm áp, giọng nói cưng chiều hỏi cô:
- Em không mang thai mà mua mấy cái này làm gì vậy?
Cô thấy anh nói trúng điểm yếu của mình mà thẹn quá hoá giận, đi đến trước mặt anh giật lại cuốn sách dành cho phụ nữ mang thai.
- Ai cho anh động vào đồ của tôi...? Vả lại, tại sao anh vào được nhà tôi?
- Anh không động... Là nó vô tình để ở trên bàn.
Anh đi đến gần Yên Vân, giơ tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc còn đọng nước của cô. Gương mặt lạnh lùng thường ngày lúc này cũng đã hiện lên nụ cười, bản thân còn không quên giờ giọng trêu chọc:
- Anh nhờ sự giúp đỡ của bác hàng xóm lúc nãy...
Vương Trạch bước lên một bước, cô lại lùi xuống một bước. Cho đến khi trúng cạnh bàn cô mới dừng lại.
- Anh mua chuộc bác ấy bằng tiền sao?
Anh nở nụ cười, choàng tay ôm eo người con gái trước mặt. Giọng nói trêu chọc cũng đã chuyển sang nghiêm túc nhưng trong câu nói vẫn nghe ra được sự gian xảo, không chân thật của người đàn ông này.
Bằng vẻ ngoài điển trai này.
- Xí. Đồ tự luyến!
Cô đẩy anh ra, sau đó xoay lưng bước vào bếp. Anh thấy cô bỏ đi, bản thân như chiếc đuôi nhỏ mà lẽo đẽo theo sau.
Quách Yên Vân bây giờ rất bất lực, cô muốn làm gì cũng không được. Chưa đợi cô đụng tay, anh đã vội lên tiếng:
- Anh biết nấu ăn, làm việc nhà. Em và bé con trong bụng cứ ngồi xem thôi, mọi việc cứ để anh lo.
Dứt câu, Vương Trạch đã đeo tạp dề và hoá thân thành người "chồng" đảm đang. Cô ngồi kế bên không biết làm gì liền vô thức quan sát mọi nhất cử nhất động của anh.
Chờ đợi một lúc, cuối cùng anh cũng đã làm ra được món ăn và bưng ra bàn cho Yên Vân. Tuy cô không khen ngon nhưng anh thấy cô ăn hết đồ ăn mình nấu. Trong lòng cũng vì thế mà trở nên vui vẻ, yêu đời.
Quách Yên Vân ăn xong, anh cũng không để cô động tay mà đã dọn giúp. Cô thấy anh có ý tốt như vậy nên cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Bản thân cô chỉ có việc gọt trái cây rồi thưởng thức thôi.
- Em muốn ăn trái cây sao? Đợi một xíu để anh gọt giúp em.
- Hay anh gọt xong rồi ăn giúp tôi luôn đi. Tôi mang thai chứ không phải bị phế đến nổi mà không cầm nổi dao gọt hoa quả.