- Bảo bối. Hồm nay hai mẹ con chúng ta cùng nhau đi làm nhé!
Những tháng đầu thai kì bụng cô vẫn chưa to nên Yên Vân vẫn lựa chọn cho bản thân những chiếc váy có chất liệu tốt, thoải mái. Nhìn cô bây giờ, không ai nghĩ đây là phụ nữ đang mang thai.
Hôm nay Yên Vân có lịch trang điểm cho một nữ diễn viên nổi tiếng. Vừa thấy cô đến, cô ấy đã chạy đến xách đồ giúp cô rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Vân Vân. Hôm nay chị đến sớm vậy sao?
Quách Yên Vân gật đầu, sau đó cô mở cốp trang điểm, lấy cọ và đồ trang điểm để lên bàn.
- Bây giờ em mới để ý, nhìn chị không giống người ở đây lắm... Chị là lần đầu chuyển đến đây ở sao?
Yên Văn vừa trang điểm cho đối phương. Vừa mỉm cười, dịu dàng nói:
- Ùm. Trước đây tôi sống ở thành phố S.
Nữ diễn viên nghe cô nói vậy có chút ngạc nhiên. Không ngờ đến cô lại có thể một mình chạy đến thành phố M này. Trong lòng liền cảm thán, sau đó hỏi nhỏ với cô:
- Chị đến đầy một mình. Không có chồng con gì sao?
Quách Yên Vân nghe cô ấy hỏi cũng chỉ mỉm cười lắc đầu. Bản thần cô chỉ cần có con, không cần phải có chồng...
Trang điểm xong, cô cũng thu dọn đồ trang điểm gọn gàng. Nữ diễn viên khi thấy được gương mặt xinh đẹp của bản thân sau khi trang điểm liền thốt lên lời khen ngợi cô:
- Thật đẹp! Em rất thích kiểu trang điểm thế này.
Sau khi Yên Vân trang điểm cho cô ấy xong cô liền dọn dẹp phòng trang điểm một chút. Bất giác cô lại nhìn thấy cuốn lịch trên bàn. Không ngờ bản thân vậy mà qua nước M này cũng đã được một thời gian rồi.
Trong lúc không có khách, Quách Yên Vân lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Hạ An Di. Cũng một thời gian rồi cô không liên lạc với Quách gia, bản thân lại có chút nhớ nhà... Nhưng cô lại không muốn mọi người vì mình mà lo lắng. Hết cách cô cũng chỉ có thể gọi cho An Di để tâm sự.
Sau vài phút, đầu dây phía bên kia cũng có người bắt máy. Yên Vân ngồi ở ghế trang điểm, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
- Alo, Tiểu Di à. Là chị đây.
Cô thấy đầu dây bên kia không ai trả lời, bản thân cứ nghĩ cô gọi nhầm số. Lúc định tắt máy thì phía bên kia cũng truyền đến giọng nói trầm ấm.
- Là em sao... Vân Nhi..?
Quách Yên Vân vừa nghe liền biết giọng nói này là của ai... Giọng nói mà bản thân cô không thích nghe nhất lúc này. Vậy mà không ngờ đến bây giờ cô lại nghe thấy trong tình cảnh hiện tại.
- Thật xin lỗi. Tôi gọi nhầm số...
Sau đó Yên Vân nhấn nút tắt, bản thân cô không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông đó. Không ngờ đến cuộc đời lại trớ trêu bắt cô phải đối mặt với đối phương... Ông trời có lẽ vẫn chưa muốn cô buông bỏ đoạn tình cảm này.
Phía bên Vương Trạch lúc này, sau khi cô rời đi một thời gian. Tâm trạng của anh liền trở nên khó chịu, lúc nào cũng là gương mặt lạnh lùng, không vui. Bản thân anh bây giờ so với Lục Tư Thần trước đây chắc cũng một chín một mười.
Cô rời đi không biết từ lúc nào mà anh lại trở nên thần thiết cùng với Trình Lãng và Tư Thần. Mỗi lúc chán nản đều tìm hai người đó đi uống rượu.
Trình Lãng nói là anh đã yêu cô rồi nên mới trở nên không có sức sống như vậy. Lúc đầu Vương Trạch anh không tin, bây giờ thì tin rồi... Ngày nào mặt anh không lạnh lùng thì cũng là buồn bã. Trước đây bi lụy An Di bao nhiêu thì bây giờ đối với Yên Vân còn hơn cả như thế....
Anh sau khi vì cô rời đi mà đau buồn, tần suất đi uống rượu cũng nhiều hơn. Tư Thần và Trình Lãng vì đi theo anh mà lại bị An Di và Nhược Vũ cho ngủ sofa. Sau đó họ vì sắc mà bỏ rơi anh em, Vương Trạch cũng chỉ còn có một mình...
Hôm nay anh đến đây là muốn bàn công việc với Lục Tư Thần. Vậy mà khi đến nơi lại không thấy Tư Thần và An Di ở nhà. Anh nghĩ họ đang bận gì đó nên mới nhàn nhã ngồi ở ghế đợi.
Không ngờ đến điện thoại trên bàn của Hạ An Di reo lên. Anh định sẽ không nghe, dù gì nghe điện thoại cá nhân của người khác cũng không phải việc tốt.
Cho đến khi ánh mắt anh liếc nhìn thấy tên của cô trên chiếc điện thoại. Vương Trạch không cần đợi người khác cho phép, anh đã nhấn nút nghe.
Cứ nghĩ bản thân sẽ biết được chỗ ở hiện tại của Yên Vân. Lúc đó anh còn nghĩ đến kế sách ở lại nhà cô... Không ngờ khi cô nghe được giọng nói của anh chưa gì đã vội tắt máy.
- Thế nào? Vương tổng cậu bị con gái người ta hắt hủi liền không vui sao?
Lục Tư Thần lúc này mới từ cầu thang bước xuống. Anh nãy giờ là ở trên phòng cùng với An Di nên không biết ở dưới đây lại có khách đến.
Tư Thần rót một ly nước rồi ngồi trước trên ghế sofa. Vương Trạch thấy vậy cũng nhếch môi, lên tiếng nói:
- Cậu đúng là chơi thân với Trình Lãng từ lâu. Không có gì, chỉ giỏi trêu chọc người khác... Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi chút tin tức về "vợ" tôi thôi.
Tư Thần cười nhếch môi. Bản thân anh nở nụ cười khinh bỉ nhìn người đàn ông đang tự cho mình là đúng này, ôn tồn nói:
Tôi, cậu và Trình Lãng không chơi thân với nhau thật uổng. Về độ tự luyến thì không ai bằng, độ tự nhận người khác là vợ mình cũng số một.Ha... Lục tổng cậu trước đây cũng là tự nhận An Di làm vợ. Tôi cũng như cậu, tự nhận Vân Nhi làm vợ thôi... Có thể quá khứ không phải nhưng hiện tại và tương lai sẽ phải.