Sau khi bước vào bệnh viện, cô cũng lấy lại phong thái làm việc như thường ngày. An Di đang ngồi xem hồ sơ cho bệnh nhân thì có thông báo từ đồng nghiệp kêu cô đến phòng ông Hạ có việc.
*Cốc...Cốc...Cốc*
- Mời vào.
Cô bước vào đưa xấp tài liệu để trên bàn. Người đang ngồi trước mặt cô không ai khác chính là trưởng khoa Hạ - Hạ Bách. Cô thường hay nghe mọi người nói bệnh viện này là của nhà vợ ông. Sau này ông cưới Hạ phu nhân liền được bổ nhiệm lên vị trí viện trưởng của bệnh viện.
- Cháu ngồi đi. Ta có chút chuyện muốn nói.
An Di ngồi xuống ghế, cô nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao ạ?
Hạ Bách để xấp hồ sơ xuống bàn sau đó nhìn sang cô. Tuy đã ở tuổi trung niên nhưng ông vẫn giữ được phong độ của bản thân. Ông nở nụ cười hiền hậu nói với cô:
- Tối nay ở nhà ta có bữa tiệc, vợ ta nghe tên cháu đã lâu nên muốn mời cháu đến chơi. Không biết cháu có tiện không?
Hạ An Di suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu nhìn ông. Dù gì tối nay cô cũng không có hẹn, nếu ông bà Hạ có lòng tốt muốn mời cô thì cô sẽ đến.
Được ạ. Tối nay cháu sẽ đến.
Sau đó cô cúi chào ông Hạ rồi bước ra ngoài. Khi cô đang đi trên hành lang của bệnh viện lại vô tình bắt gặp bóng lưng của Quách Yên Vân.
Cô chạy theo bóng lưng thì thấy cô ấy bước vào phòng khám sản khoa. An Di liền nảy lên thắc mắc vì sao chị mình lại vào đó.
Lúc cô đang lén nhìn chị của mình thì tin nhắn từ túi áo vang lên. Hạ An Di đành mở điện thoại thì thấy tin nhắn của Tư Thần gửi đến.
'Bảo bối. Em ở bệnh viện có nhớ anh không? Anh cảm thấy nhớ em rồi.
Hạ An Di đang có việc quan trọng cần làm, cô chỉ đành nhắn tin qua loa:
'Không nhớ lắm... Em còn có việc bận phải làm. Tạm biệt '
Sau đó cô cũng tắt máy, nhìn vào phía phòng Yên Vân đang khám. Cô thật muốn đi vào đó nhưng bản thân lại không thể tự ý ra vào các khoa khác nên chỉ đành đứng ở ngoài nhìn vào.
Đến khi thấy bóng dáng của Quách Yên Vân bước ra, trên tay còn cầm theo
một tờ giấy ngồi ở ghế phía hành lang. An Di mới từ từ đi đến ngồi cạnh, giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Chị có bệnh sao?
Cô ấy thấy An Di đi đến, tờ giấy đang cầm trên tay liền bỏ vào túi xách. Yên Vân nở nụ cười, lắc đầu tỏ ý bản thân không sao.
Hạ An Di luôn tinh ý, cô nhìn liền biết chị mình là có chuyện không muốn nói. Nếu bản thân không mang bệnh, vậy tại sao lại đến đây khám. Vả lại còn vào phòng khám sản khoa...
Chợt gương mặt xinh đẹp của cô có chút nghiêm lại, xoay mặt hỏi nhỏ Yên Vân:
- Chị... Mang thai sao...?
Yên Vân nghe cô hỏi trúng điều bản thân đang muốn giấu. Trong lòng liền có chút lo lắng, môi mím lại không dám trả lời.
An Di thấy dù có hỏi cỡ nào thì Yên Vẫn vẫn im lặng, không trả lời. Hết cách cô chỉ đành nhẹ nhàng lấy túi xách của chị mình tìm kiếm tờ giấy lúc nãy. Khi mở ra xem liền thấy dòng chữ: "Kết quả siêu âm"...
Hạ An Di nhìn vào liền biết chị mình đã mang thai, cô không quá sốc. Chỉ là cảm thấy khó hiểu vì trước giờ Quách Yên Vân không thích bị ràng buộc bởi hôn nhân. Cô ấy vẫn chưa lấy chồng mà bây giờ lại có thai...
- Chị có dấu hiệu từ khi nào?
Yên Vân trong lòng đang rất sợ... Cái thai này đến quá bất ngờ, bản thân vẫn chưa thích ứng được với việc sắp phải làm mẹ. Cô không dám nhìn An Di, chỉ nhìn vào chiếc bụng của bản thân, nói nhỏ:
- Mới gần đây thôi....
An Di lúc này không chịu nổi nữa, cô liền mở lời hỏi thẳng. Âm giọng chỉ nhỏ nhẹ đủ cho hai người nghe.
- Chị có với ai? Lục Tư Thần sao?
Quách Yên Vân nghe đến đây liền lắc đầu. Bản thân không muốn vì đứa bé trong bụng mà làm cản trở gia đình người khác. Vả lại cô ấy cũng không tệ đến mức bắt Tư Thần phải đổ vỏ.
Cô thấy chị mình lắc đầu phủ nhận, bản thân cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng liền hiện lên tên của Vương Trạch vì ngoài anh ấy ra thì chị cô cũng không quen biết ai.
- Là của Vương Trạch sao?
Yên Vân lúc này đã mím chặt môi, cô ấy không muốn nói. Bản thân chính là không muốn người khác vì mình mà phải chịu trách nhiệm. Dù gì Vương Trạch và bản thân cũng chỉ là tình một đêm. Anh ấy không yêu mình thì tha thiết gì phải kêu họ chịu trách nhiệm.
Hạ An Di không ngờ đến hai người này đã tiến triển đến mức này. Nếu để ông bà Quách biết được, không chừng Quách Yên Vân sẽ bị Quách gi từ mặt...
Được rồi. Chị đừng buồn nữa, chuyện này là bí mật. Em sẽ không nói cho anh ấy và ba mẹ Quách biết đâu. Chị cứ yên tâm, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
Yên Vân gật đầu, sau đó cô cũng bình tĩnh trở lại. Lúc đầu bản thân không có ý định sẽ nuôi nấng đứa bé. Không phải là vì không có khả năng mà là vì nếu sinh ra mà tiểu thiên thần của cô không có tình yêu thương của ba thì sẽ rất tội nghiệp... Cô cũng chính vì vậy mà cảm thấy có lỗi với con của mình.
Nhưng sau khi bản thân được các bác sĩ, y tá cũng như An Di động viên. Cô cũng có thể lấy lại bình tĩnh mà quyết định sinh ra và nuôi nấng đến lúc thiên thần nhỏ trưởng thành. Nếu Vương Trạch không biết đến sự tồn tại của đứa bé này thì Quách Yên Vân cũng sẽ không cho anh biết đến nữa.
Lúc đó bản thân có thể ôm con định cư ở nước ngoài. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, bé con lớn hơn một chút. Yên Vân cô có thể quay trở về giải thích với ông bà Quách.