Cô ngồi nói chuyện với Quách Yên Vân một lúc thì cũng đến giờ cô ấy phải về. An Di bắt xe giúp chị mình, sau đó cũng trở vào bệnh viện tiếp tục công việc của bản thân.
Mỗi ngày trôi qua cứ như thế, sáng thì cô sẽ đến bệnh viện khám bệnh, chẩn đoán bệnh. Không thì cô sẽ cùng y tá chăm sóc cho các bệnh nhân cao tuổi.
Sau khi bắt mạch, châm cứu cho những bệnh nhân ở đây, An Di cũng có thể thu dọn đồ trở về nhà. Cô tắt hết đèn trong phòng rồi xách túi bước ra ngoài khóa cửa cẩn thận.
Hạ An Di nhìn từ xa cũng có thể thấy được xe của mình đã được Tư Thần lái đến. Anh hôm nay vậy mà lại mặc áo cổ lọ đen, ống tay được xắn lên cao. Nhìn từ xa đã có thể thấy được khí thế tổng tài, điển trai của Lục Tư Thần.
- Không ngờ đến hôm nay Lục tổng của chúng ta còn thay đổi cách ăn mặc.
An Di đi đến trước mặt anh mở lời trêu chọc. Tư Thần thấy cô đứng trước mặt mình, anh liền ôm lấy eo cô nở nụ cười, nói nhỏ:
- Em tan làm rồi sao? Được rồi lên xe thôi. Anh có chuyện muốn hỏi.
Khi cả hai bước vào xe thắt dây an toàn. Anh đạp ga, xoay vô lăn chạy về nhà. Tuy Tư Thần đang lái xe nhưng vẫn không quên chuyện bản thân muốn hỏi.
- Lúc trưa em bận gì sao? Anh ở nhà làm gì cũng nhớ em. Vậy mà em lại không nhớ đến anh...
An Di cười cười, cô vỗ nhẹ vào tay người đàn ông ngồi bên cạnh. Không biết từ lúc nào mà chính mình phải đi dỗ dành tâm hồn trẻ con trong thân xác to lớn thế này.
- Là chuyện lúc trưa anh nhắn cho em sao? À... Do lúc đó em gặp Yên Vân, nói chuyện với chị ấy nên mới trả lời tin nhắn qua loa thôi.
Tư Thần nghe cô nói vậy cũng yên tâm gật đầu. Cứ nghĩ cô mới đây đã chán anh rồi. May mắn thay là cô có việc bận nên mới không tiện trả lời tin nhắn của anh.
- Em gặp cô ấy có chuyện gì sao?
Cô nhìn vào người phụ nữ đang bế con bên đường, bản thân lại nghĩ tới viễn cảnh sau này của Yên Vân. Trong lòng có chút thương cảm mà nói với anh:
- Chị ấy có thai rồi... Là với Vương Trạch...
Anh nghe cô nói vậy cũng không quá bất ngờ. Chỉ mỉm cười, ôn tồn nói với cô:
- Hôm sinh nhật của em, anh cũng thấy được cả hai có sự khác lạ... Dù gì cũng là chuyện riêng của họ, chúng ta đừng quan tâm nữa.
Lục Tư Thần nắm lấy tay cô đặt nhẹ nụ hôn lên đó. Hạ An Di nghe anh nói vậy cũng gật đầu, nắm lấy tay anh mỉm cười không nhắc về chuyện lúc nãy nữa. Anh bây giờ chỉ muốn cô chú ý đến chuyện của bản thân thôi.
Cuối cùng cả hai cũng có thể từ bệnh viện trở về nhà. An Di thay dép mang trong nhà, xách túi để trên bàn. Tóc búi cao đi vào trong bếp uống một ít nước rồi bước ra nói với Tư Thần.
- Một lát em có hẹn sẽ đến nhà của viện trưởng Hạ. Anh có muốn đi cùng không?
Lục Tư Thần nghe cô hỏi, trong lòng vui mừng mà gật đầu. Không cần biết là cô đi đâu, chỉ cần biết mọi nơi cô đến đều có anh đi cùng là được rồi.
Anh đi đến ôm lấy eo cô, giọng thều thào sau gáy làm An Di có chút nhột. Cô cứ nghĩ Tư Thần chỉ ôm eo bình thường, không ngờ đến câu nói của anh làm mặt cô ửng hồng.
- Vương Trạch và Yên Vân không yêu nhau mà họ cũng có con rồi... Hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi.
An Di nghe anh nói vậy tự nhiên cô lại mắc họ. Trên gương mặt xinh đẹp giả vờ nở nụ cười - nụ cười không chân thật.
- Khụ... Không được... Họ là trường hợp ngoài ý muốn. Chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn yêu nhau nên không thể so sánh được.
Anh nghe cô nói, gương mặt thoáng chốc buồn bã. Dù gì cả hai cũng đã có nhiều thời gian ở bên nhau. Nhưng bây giờ là anh thật lòng muốn ở cạnh cô nên mới đưa ra đề nghị này.
- Dù gì anh cũng gần 30 tuổi rồi, cũng nên sớm lập gia đình, sinh con thôi...
Hạ An Di cười cười, cô áp tay mình lên tay người đàn ông. Giọng cô lúc này trầm bổng nghe cứ ngỡ như tiếng đàn du dương.
- Biết sao đây...? Em vẫn còn trẻ, vẫn còn phải phát triển sự nghiệp... Với lại em cảm thấy sống như thế này thật tốt, không cần phải kết hôn, sinh con gì cả.
Lục Tư Thần nghe cô nói vậy, anh lại ôm chặt lấy eo cô hơn. Anh đặt cằm lên vai người con gái trước mặt. Sau đó mới phát ra giọng nói năn nỉ:
- Anh đang cần em cho danh phận... Khi nào thì mới được đây?
An Di gỡ tay anh ra, cô xoay người nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.
- Haha. Đường đường là chủ tịch tập đoàn Lục thị. Vậy mà bây giờ cầu xin em cho anh danh phận sao...? Cho em thời gian suy nghĩ đã, khi nào em đổi ý thì sẽ thông báo với anh.
Cuối cùng cô nháy mắt rồi xoay lưng bỏ về phòng. Tư Thần chỉ có thể đứng đó hướng mắt về phía cô. Tuy An Di đã cho anh ở bên cạnh, nhưng vị trí anh cần vẫn là một danh phận có tên họ trên giấy kết hôn. Chỉ như vậy anh mới yên tâm bản thân không lo mất cô.