Xe của cả hai chạy mất mười lăm phút đồng hồ cũng đã đến được địa chỉ mà An Di nói. Vừa thấy xe cô đến, Trình Lãng từ trong nhà đã bước ra. Cứ nghĩ cô chạy xe đến để cho Vương Trạch chở. Không ngờ đến người ngồi ghế lái không phải cô mà lại là... Lục Tư Thần.
An Di thấy Vương Trạch bước ra, cô kêu Tư Thần mở cửa sau cho anh ấy vào. Vậy mà anh lại không nghe cô, đã vậy còn cố ý nhấn nút khóa cửa. Mắt thấy Vương Trạch sắp đến, Hạ An Di bắt đầu mất kiên nhẫn với anh.
- Anh mà không mở cửa. Sau này tôi sẽ không cho anh đi cùng tôi nữa.
Anh nghe lời nói đe dọa từ cô, trong lòng có chút không muốn, nhưng dù gì đây cũng là xe của cô. Vả lại nếu sau này An Di không cho anh đi cùng, không chừng "tên họ Vương" kia sẽ giành "vợ" của anh mất... Tuy là bản thân có chút không muốn, nhưng vì cô nên cũng đành bất đắc dĩ mở cửa xe.
Đúng lúc Vương Trạch vừa bước đến, cửa xe cũng đã được mở. Vừa thấy gương mặt "thân quen" ở ghế lái, Vương tổng trong lòng có chút không vui nhưng anh ấy vẫn nở nụ cười ôn nhu thường ngày mà hướng mắt về phía An
Di.
- Di Di. Anh thay mặt Tiểu Vũ xin lỗi em. Con bé giữa chừng có chút việc nên không thể đi cùng được.
Hạ An Di xoay lưng nhìn về phía người ngồi ở ghế sau, cô cười tươi trả lời:
- Không sao. Cậu ấy có nhắn cho em rồi.
Vương Trạch nghe cô nói vậy cũng yên tâm, cả hai người cười người nói. Cứ như vậy mà xem Lục Tư Thần như người vô hình. Tuy tâm trạng anh lúc này không được tốt, nhưng bản thân vẫn tỏ ra bình thản giống như Tư Thần anh không "ghen"...! Nhưng không ai biết được, sâu trong lòng anh đang dấy lên cảm xúc khó chịu, nếu không có An Di ở đây, không chừng anh đã đá cái tên ngồi phía sau xuống xe rồi.
Sau khi xe của cả ba chạy đến quán nước có tiếng ở đó. An Di vì có cuộc điện
thoại quan trọng mà cô đã xin phép bước ra ngoài nghe. Không gian lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau.
Bầu không khí lúc này thật yên ắng, hai người đàn ông trên xe không ai nói với ai câu nào. Một lúc lâu sau, Vương Trạch mới mở lời nói trước:
- Không biết cơn gió nào lại đưa Lục tổng đến đây?
Lục Tư Thần hơi nhếch môi, hiện tại không có An Di nên anh có thể tự nhiên đưa ra gương mặt khó chịu này rồi.
- Lần đầu tiên tôi thấy Vương tổng lại quan tâm đến chuyện đời tư của người
khác. Không những thế mà còn rất quan tâm đến vợ của tôi...
Vương Trạch nghe anh nói vậy mà cũng bật cười. Nụ cười ôn nhu thường ngày cười trước mặt cô cũng đã mất. Giờ đây chỉ còn là nụ cười mang đầy vẻ mỉa mai.
- Theo như tôi biết, nửa năm nay Tiểu Di vẫn độc thân. Không những thế, nửa năm trước anh và em ấy cũng không có đăng kí kết hôn.
Tư Thần nghe được giọng nói mỉa mai của đối phương. Trong lòng thầm chê trách dáng vẻ ôn nhu thường ngày của Vương Trạch khi nói chuyện với cô thật khác so với dáng vẻ lúc này.
- Nửa năm trước là do tôi không tốt nên mới để em ấy bỏ đi. Nửa năm sau tôi liền vì em ấy mà bay sang đây để muốn theo đuổi và bắt đầu lại.
Sau câu nói của anh, bầu không khí lại trở nên chùng xuống. Đợi một lúc thì Vương Trạch mới nghiêm túc hỏi:
- Lục tổng. Anh nghĩ nếu theo đuổi lại, liệu em ấy có chọn anh nữa không!?
Tư Thần khi nghe câu hỏi đó, anh không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ. Vì bản thân anh cũng không biết cô có muốn quay lại với mình không. Điều bây giờ anh biết được là trái tim cô vẫn chưa thuộc về người khác. Nếu cô nắm tay Vương Trạch rời xa tầm mắt của anh, không biết lúc đó bản thân sẽ trở nên khổ sở như thế nào...
- Tôi không chắc em ấy sẽ đồng ý. Bản thân chỉ chắc rằng lần này tôi là thật lòng theo đuổi lại em ấy. Người ngoài như anh không biết đâu, dù gì cũng là Vương tổng nắm mọi quyền hành của Vương thị. Anh đừng vì tình yêu mà bỏ dở sự nghiệp giữa chừng.
- Ha... Lục Tư Thần anh không nhìn xem bản thân cũng giống như tôi. Vậy mà lại lên giọng dạy bảo người khác làm gì chứ!? Có thể anh chưa biết tôi và Tiểu Di đã quen biết nhau từ nhỏ, không những thế mà cả hai còn rất thân. Vương Trạch tôi đã thích em ấy từ rất lâu rồi. Chỉ là do tôi phải đi nước ngoài nên đã bỏ lỡ khoảng thời gian ở bên cạnh chăm sóc em ấy...
Ngừng một chút, Vương tổng nhìn về bóng lưng Hạ An Di rồi nói tiếp:
- Cứ nghĩ khi trở lại cô ấy vẫn còn độc thân, không ngờ đến lại bị ép gả thay... Tưởng em ấy đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi, vậy mà anh lại không biết trân trọng mà đẩy em ấy đến đất nước xa xôi này... Lần này quay trở lại, tôi không muốn bỏ lỡ em ấy nữa. Vậy nên chúng ta cạnh tranh công bằng đi.
Lục Tư Thần không còn đối chọi gay gắt với Vương Trạch nữa mà anh chỉ gật đầu rồi nói "được". Anh trước giờ không sợ bản thân thua người khác. Thứ mà sợ nhất lúc này là trái tim cô không còn hướng về phía anh. Cho dù có chiến thắng trong việc chiếm lấy cô là của riêng mình, nhưng anh vẫn không chiến thắng được trái tim của cô thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa...