Hạ An Di sau khi cúp điện thoại, cô cũng xoay lưng bước vào trong. Chợt ánh mặt cô lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc giống như chị của cô - Quách Yên Vân. Vì tò mò muốn làm rõ xem đó có phải chị ấy không, mà cô liền chạy đuổi theo.
Đến một ngã rẽ, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mà hô lớn:
- Yên Vân! Là chị sao?
Người con gái đứng trước mặt cô lúc này dừng lại bước chân. Nghe cô hỏi, cô gái đó không dám nhúc nhích mà chỉ đứng bất động ở đó.
An Di thấy người đó không lên tiếng, cũng không xoay mặt về phía mình. Trong lòng có chút nghi ngờ mà tiến đến gần. Khi cả hai cách nhau một chút, cô mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai xoay người trước mặt về phía mình. Người con gái đứng trước mặt cô không ai khác chính là... Quách Yên Vân.
- Sao... Chị lại ở đây?
Yên Vân mím môi, cô ấy không muốn nói. Bản thân vốn dĩ chỉ là muốn đi du lịch, không ngờ đến lại oan gia gặp cả ba người ở đây. Cô ấy vì ngại gặp mặt nên mới giả vờ không quen biết mà rời đi. Vậy mà vẫn không qua được ánh mắt tinh tường của An Di.
- Chị... Qua đây du lịch... Không ngờ đến lại vô tình gặp em...
- Chị đừng nói dối. Em biết chị thấy em nhưng vẫn chọn cách không quen biết. Trước đây chị như vậy, sau này vẫn như vậy! Bản thân em trước giờ không làm chuyện gì có lỗi với chị, vậy mà chị vẫn luôn không thích mà tránh né em... Chuyện nửa năm trước em đã sớm quên đi rồi, cũng không có trách chị. Sau
này chúng ta không làm chị em nữa, nếu chị thích như vậy thì chúng ta cứ như vậy đi.
Lúc cô định xoay lưng rời đi thì Yên Vân mới lên tiếng nói nhỏ với cô:
- Chị xin lỗi... Không ngờ vì sự ích kỉ của bản thân mà lại khiến em tổn thương như vậy... Chị không cần em phải tha thứ cho chị, chỉ cần em vì một chút thương hại mà vẫn chấp nhận làm chị em giống như trước đây có được không...?
Hạ An Di cười hì hì nhìn vào đôi mắt long lanh như muốn khóc của Quách Yên Vân. Cô đi đến ôm lấy người chị của mình, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Em chỉ đùa chị thôi. Dù có như thế nào, em vẫn luôn xem chị là chị của mình. Tuy không cùng huyết thống, nhưng chúng ta vẫn luôn là chị em tốt.
Yên Vân mỉm cười, sau đó cũng đáp lại cái ôm của cô. Do còn có việc bận nên cô ấy đành tạm biệt cô. Trước khi đi An Di còn không quên mời chị của mình tối nay đến nhà dự sinh nhật của bản thân. Quách Yên Vân cũng rất vui mừng mà đồng ý.
Cuối cùng hai cô gái cũng chào tạm biệt nhau, cô sợ anh và Vương Trạch đợi mình nên liền quay lưng bước vào trong.
Vừa ngồi xuống ghế, Hạ An Di đã nghe được mùi thuốc súng nồng nặc phát ra từ phía cả hai. Nhưng do có cô ngồi ở giữa nên hai người đàn ông không dám manh động, chỉ giả vờ bình thản mà ngồi thưởng thức cà phê.
Trong quán nước lúc này chỉ có cô và Vương Trạch nói chuyện. Tư Thần không biết nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi kế bên lắng nghe. Qua nụ cười cũng cô, anh mới thấy được khi tiếp xúc gần với người đàn ông trước mặt. Bản thân Hạ An Di mới cười nói vui vẻ như vậy. Còn lúc tiếp xúc gần với anh, cô không tỏ ra lạnh lùng thì cũng tránh né...
Lục Tư Thần đành thở dài chê trách bản thân vậy mà lại thua tên đàn ông trước mặt, nhưng anh vẫn không để lộ ra biểu cảm gì. Vẫn bình thản mà ngồi kế cô vừa uống cà phê, vừa hóng chuyện.
Thấm thoát thời gian lại trôi qua rất nhanh. Vì cô còn phải chuẩn bị cho buổi
sinh nhật tối nay nên bản thân đành phải trở về. Đến nhà Vương Trạch, cô nhắc anh ấy lần cuối tối nay đến dự buổi sinh nhật nho nhỏ của mình. Sau đó An Di đành chào cùng Tư Thần trở về nhà.
Vừa về đến, cô đã nhanh chóng vào phòng tắm rửa. Sau đó liền xuống bếp tất bật nấu đồ ăn. Tư Thần thấy cô bận rộn như vậy, anh cũng đi đến giúp cô một tay.
Sau gần một tiếng, cuối cùng cả hai cũng nấu gần xong. Đúng lúc này ở phía ngoài cửa vang lên tiếng chuông *ting tong*. Lục Tư Thần bỏ việc dang dở trên tay mà đi ra mở cửa giúp cô.
Cửa vừa mở, cứ tưởng là người lạ đến. Không ngờ đến lại là người bạn thân tốt của anh - Trình Lãng, đi kế anh chàng còn có Vương Nhược Vũ.
- Oh. Không ngờ đến cậu cũng ở đây. Tôi và Vũ Nhi không đến trễ chứ?
Anh lắc đầu sau đó cũng nhường đường cho họ bước vào. Cứ nghĩ hai người đến đây là đi tay không. Vậy mà cả hai rất có lòng tốt mà mua bánh kem sinh nhật mang đến tặng cô.
- Bảo bối! Tớ mang bánh sinh nhật đến cho cậu rồi đây.
Nhược Vũ mặc kệ hai người đàn ông phía ngoài mà một mình đi vào bếp phụ An Di. Phía phòng khách lúc này chỉ còn Tư Thần và Trình Lãng. Anh chàng cũng không để tay rảnh rỗi. Mắt thấy Tư Thần bận rộn như vậy, Trình Lãng cũng có lòng tốt giúp đỡ.
Trong nhà lúc này chỉ có hai cô gái và hai người đàn ông. Bỗng tiếng chuông cửa lại vang lên *ting tong*. Người lúc này ra mở cửa không phải Tư Thần nữa mà là Trình Lãng. Cửa vừa mở, anh chàng liền bất ngờ nhìn người trước mặt. Bản thân không ngờ đến trong nhà có hai người, ngoài cửa cũng có hai người. Bốn người "bùng binh" này lại xuất hiện cùng chung một thời gian, địa điểm.
Càng nghĩ, Trình Lãng đã cảm thấy bùng nổ. Không biết bầu không khí sinh nhật có còn vui vẻ hay không mà anh chàng chỉ thấy là ngày sinh thần có thể sau hôm nay sẽ trở thành ngày "sinh tử"...