Rất nhanh trời cũng chuyển sang tối. Hạ An Di vì mùi thơm của thức ăn mà mơ màng tỉnh dậy. Cô vươn vai, hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng. Sau đó cũng đi theo tiếng gọi đồ ăn mà rời khỏi giường.
Bước xuống lầu, An Di đã nghe tiếng "xì xèo" phát ra từ phòng bếp. Cô đứng ở phía ngoài nhìn vào thì thấy Tư Thần đang nấu ăn. Bản thân cô có chút không tin khi anh đường đường là một vị tổng tài được người người hầu hạ mà nay lại có thể vào bếp nấu ăn cho cô.
- Di Nhi. Em dậy rồi sao? Đợi anh một chút anh sắp xong rồi.
Cô gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế đợi anh. Dù thế nào thì bữa ăn sáng vẫn quan trọng nhất, bản thân cô cũng không thể nào cưỡng lại được sức hút của các món ăn ngon.
Sau khi Lục Tư Thần nấu ăn xong, anh cũng đem bữa sáng đến cho cô. Dĩa thức ăn của cô không chỉ có đồ ăn mà anh còn trang trí thêm nhiều hoạ tiết "hình trái tim". Hạ An Di thầm cảm thán không biết đây là bữa sáng bình thường hay là bữa sáng "tình yêu" nữa.
Anh thấy cô ngơ ngác nhìn dĩa thức ăn mà anh đã tốn nhiều thời gian học trang trí. Không biết vì sao mà trong lòng lại cảm thấy vui, Tư Thần nhìn cô nở nụ cười ôn nhu nói:
- Em đừng nhìn chằm chằm nữa, mau thử xem tay nghề nấu nướng của anh thế nào.
An Di sau khi thử xong, cô cảm thấy món ăn tuy là lần đầu anh nấu nhưng cũng không quá tệ. Cô chỉ nói nhỏ giọng đủ cho anh nghe:
- Không tệ.
Tư Thần nghe cô nói vậy, anh liền nở nụ cười tươi. Không biết đây có được gọi là lời khen không, nhưng đối với anh thì nó còn hơn cả một lời khen. Chỉ cần cô không chê nó thậm tệ thì bản thân anh cũng vui rồi.
Hạ An Di ăn xong, cô để cho anh dọn chén dĩa. Bản thân bước trở về phòng, vì một lát cô được Nhược Vũ rủ đi uống cà phê cùng Vương Trạch nên bây giờ An Di phải thay đồ.
Khi đã chuẩn bị xong tất cả, cô cũng xách túi rời khỏi phòng. Vừa thấy cô ăn mặc xinh đẹp bước xuống từ cầu thang, Tư Thần thắc mắc không biết hôm nay cô lại đi đâu mà ăn mặc đẹp đến như vậy. Anh vừa lau dọn, vừa nhìn về phía cô hỏi:
- Em định đi đâu sao?
Cô ngồi ở ghế mang giày, nghe anh hỏi liền từ tốn trả lời:
- À. Tôi đi ra ngoài gặp bạn có chút việc.
Lục Tư Thần nghe cô nói vậy, không biết vì sao anh lại cau mày. Cảm thấy không yên tâm khi để cô đi một mình. Không phải vì vấn đề an toàn mà là anh sợ cô đi gặp tên "tình địch" kia nên trong lòng muốn đi theo Hạ An Di...
- Em định bắt xe đi sao? Hay là có cần anh chở không?
Tuy anh hỏi là vậy, nhưng chưa đợi cô trả lời đã xoay lưng trở về phòng thay đồ. Sau bảy phút, trên người anh cũng trở ra với áo sơ mi trắng, quần tây đen trong rất lịch lãm. Không biết là mặc đi dự tiệc hay là đi "giữ vợ" mà Tư Thần còn xịt thêm nước hoa, vuốt keo lên tóc giống như anh muốn cô lúc nào cũng cảm thấy hãnh diện về bản thân anh.
- Được rồi đi thôi. Anh chở em đến đó.
Hạ An Di muốn cản cũng không cản nổi. Ngoài những việc mà cô không thích ra thì những việc cô chưa kịp lên tiếng, anh cũng sẽ tự đưa ra quyết định. Lục Tư Thần hỏi cô là thể hiện sự tôn trọng của bản thân, nhưng nếu cô không đồng ý thì anh vẫn sẽ làm...
Cô sau khi qua nước A này nửa năm, bản thân cũng có thể dành dụm tiền mà mua được một chiếc xe hơi. Tuy không quá sang trọng bằng xe của anh nhưng đối với cô chỉ cần có phương tiện đi lại là đủ rồi.
- Di Nhi. Em muốn đi đâu?
Hạ An Di đắn đo một chút, cô là không muốn nói ra địa chỉ. Vì cô ngại để hai người đàn ông chạm mặt nhau. Nhưng anh lại muốn làm tài xế chở cô nên An Di cũng đành hết cách mà lưỡng lự nói:
-
- Đến nhà Nhược Vũ... Địa chỉ xx, đường xx.
Lục Tư Thần nghe cô nói vậy cũng khởi động xe chở cô đến nhà Vương Nhược Vũ. Tuy An Di nói là nhà của cô nàng... nhưng thực chất cô nàng không thường xuyên ở nước A. Nếu Nhược Vũ bay qua đây chơi thì cô nàng sẽ ở nhà của cô.
Địa chỉ mà Hạ An Di nói chính là địa chỉ nơi mà Vương Trạch ở. Sau khi qua đây cùng cô, anh ấy đã mua nhà ở đây. Vương Trạch đã từng nói nếu cô muốn sống ở nước A này thì anh sẽ sẵn sàng định cư ở đây. Còn nếu cô muốn trở về, thì cứ xem như nhà này là kỉ niệm...
Lúc đó cô cứ nghĩ anh nói đùa, không ngờ bây giờ lại xây một căn biệt thự ở đây. An Di không muốn nói cho Tư Thần biết đó là nhà của Vương Trạch vì cô sợ nếu nói ra, không chừng anh sẽ đổi ý không cho cô đi nữa. Nên bản thân chỉ đành giả vờ lấy Nhược Vũ làm lá chắn cho cô vượt qua ải này....
Hạ An Di ngồi trên xe không nói gì, cô chỉ nhìn ra khung cảnh trong lành qua lớp kính xe. Còn Lục Tư Thần không biết từ khi nào mà anh lại "nói nhiều" đến như vậy. Giọng lúc nào cũng luyên thuyên không ngừng. Giống như cô đã làm thay đổi đi con người vốn lạnh lùng của anh.
An Di đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thì chợt điện thoại cô có tin nhắn đến. Mở ra liền thấy tin nhắn của Vương Trạch:
'Di Di à. Tiểu Vũ, con bé không đi được nên cuộc hẹn chỉ có anh và em thôi... Em vẫn sẽ đến chứ?
Cô sợ Vương Trạch nghĩ cô sẽ thất hứa mà không đến nên An Di liền nhắn tin để cho anh ấy yên tâm:
'Có. Anh yên tâm, em vẫn sẽ đến
Lục Tư Thần ngồi kế bên cô tuy tập trung lái xe nhưng ánh mắt của anh lúc nào cũng liếc nhìn mỗi cử chỉ của cô. Anh thấy An Di nhìn vào điện thoại, không biết xem cái gì mà gương mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
Anh rất muốn hỏi nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách để hỏi, nên chỉ đành giấu đi những thắc mắc của mình. Định khi nào anh có được "danh phận" rồi sẽ không ngần ngại mà trực tiếp hỏi cô.