Phòng khách tối ôm chỉ để lại điểm sáng của ti vi và tiếng cười đùa của nhân vật hoạt hình đang chiếu, nếu nhìn ý kĩ sẽ thấy có một đứa bé đang ngồi trên sopha ôm lấy chân mình, ánh mắt đẫn đờ nhìn ti vi.
Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, nhóc con cũng chỉ quay lại nhìn chứ không hề có ý muốn đứng lên, mặc kệ có phải người tốt hay kẻ xấu, nhìn một chút rồi lại dời lực chú ý sang ti vi đang chiếu.
''Xin chào? Con có thể mở điện dùm chú không?'' Anh nhẹ giọng hỏi.
Đáp lại anh là sự im lặng cùng không di chuyển nửa bước của đứa bé. Biết rằng sẽ không nhận được câu trả lời, anh cởi giày ra nhẹ nhàng đi vào định mò bật điện nhưng không ngờ Hạ Dư Úc đã bật lên.
Đứa nhỏ đứng cách anh một khoảng mà nó cho là an toàn, ánh mắt nhìn về phía anh, trên mặt chẳng có lấy một biểu cảm gì.
Quan sát đứa nhỏ một hồi, anh mỉm cười nói:
''Chắc hẳn baba của con đã nói rồi nhỉ? Từ giờ chú sẽ ở đây, chăm sóc cho con, mong được giúp đỡ nhiều nhé?'' Anh đưa tay ra như muốn bắt tay với đứa nhỏ nhưng dường như bé không hiểu ý định của anh, chỉ nhìn anh rồi lại chuyển xuống tay anh.
Anh cũng không cảm thấy có gì là không ổn, nhẹ nhàng giải thích:
''Chú giơ tay phải, con giơ tay trái rồi đặt vào lòng bàn tay của chú là được.''
Ánh mắt đứa nhỏ dời xuống bàn tay trái của mình nhưng cuối cùng vẫn không làm theo lời anh, nó chỉ mím môi lùi lại một bước. Với hành động rụt rè nhưng lại dễ thương vô cùng này lại khiến trái tim anh mềm nhũn, chỉ hận không thể ôm bé vào lòng mà hôn vài cái.
Nhịn tới nhịn lui, anh dứt khoát đưa tay xoa xoa đầu bé rồi vờ như không cố ý kéo vali của mình lên lầu để lại bé ngơ ngác nhìn anh sau đó hoảng sợ vội lùi lại nhưng phát hiện anh không có động tác gì khác mới âm thầm thở phào.
Thấy anh kéo đồ đạc của mình lên lầu, nhóc con lại chần chừ muốn đi theo nhưng lại không dám, cuối cùng bóng anh khuất ở hành lang mới đi theo.
Sau một lúc sắp xếp đồ đạc của mình vào phòng dành cho khách nằm kế phòng của bé xong xuôi mới quay người định đi xuống nhưng chợt thấy bé đứng lấp ló ngay cánh cửa thì bật cười.
Thấy anh đi ra, bé vội vàng né ra một bên nhưng không ngờ bị anh nhấc bỗng lên ôm vào lòng, nhóc con sợ hãi tới xanh mặt nhưng không dám vùng vẫy, nhìn thôi anh cũng đoán được tất cả những gì trong sách miêu tả đều đúng. Vừa thương vừa thấy tội nghiệp đứa nhỏ, anh đưa bàn tay thon thả của mình lên xoa xoa nhẹ đầu nó:
''Đừng sợ, chú không làm gì cả, chỉ bế một chút thôi, nếu con sợ thì nói ra được chứ?''
Bé không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay vừa xoa đầu mình, khuôn mặt lộ ra sợ hãi cũng dần ổn định lại không tỏ ra chống cự nữa. Biết chắc đây là đáp án của đứa nhỏ, anh mỉm cười.
''Chú và baba của con kết hôn rồi, nên khi baba của con đi làm chú sẽ chăm sóc cho con, nếu con không thích hãy nói với chú nhé?'' Anh biết đứa nhỏ sẽ không đáp nhưng cũng sẽ không bỏ qua ý Kiến của đứa nhỏ được.
Anh biết dù chỉ là một đứa nhỏ 3 tuổi nhưng nó cực kì thông minh, có thể nghe hiểu lời mình nói.
Khi ngủ dậy vội vã chạy tới điểm hẹn gặp Hạ Kha lại đi nhận giấy kết hôn khiến cả buổi sáng anh chưa ăn miếng nào, bây giờ đã tới giờ trưa nên anh cảm thấy khá là đói.
''Con đói chưa? Bình thường khi baba đi làm ai sẽ nấu cơm cho con? Baba sẽ nấu rồi bỏ tủ cho con sao?''
Mắt to mắt nhỏ đối nhau nhưng không có câu trả lời. Anh đành đặt bé ngồi xuống sopha còn mình vào bếp tìm kiếm gì đó để nấu bữa trưa.
Được đặt xuống, bé có chút không muốn nhưng vẫn im lặng không nói gì, cứ thế cuộn tròn ngồi trên sopha xem tiếp chương trình.
Không có món nào được nấu chín giống suy đoán khiến anh nghi ngờ.
Không lẽ Hạ Kha thương con đến mức để con nhịn đói tới khi hắn về sao?
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị anh gạt đi, lấy cái chết của mình là ví dụ anh không thể nghi ngờ gì.
Anh đành cắm cơm rồi làm vài món đơn giản, sau đó gọi Hạ Dư Úc vào ăn.
Nghe bị gọi tên, đứa nhỏ ngoan ngoãn đi vào nhưng không hề ngồi vào bàn mà chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn anh đang múc cơm. Có lẽ Bé cũng đã đói nên nhìn chằm chằm không rời mắt nhưng lại không dám ngồi vào bàn.
''Sao vậy? Con không muốn ăn sao?''
Hạ Dư Úc mấp máy môi nhưng không thành lời, sau đó dứt khoát mím chặt không nói, ánh mắt vẫn nhìn bàn cơm.
Anh hoang mang nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn bàn thức ăn trước mắt.
Đừng nói là bảo mẫu trước đó để thằng Bé nhìn bà ta ăn nhé? Anh thầm nghĩ, sau đó lại bị ý nghĩ của mình doạ sợ.
''Lại đây.'' Vẫy vẫy đứa nhỏ đang đứng đó nhưng bé không chịu lại nên anh đành bế sốc nó lên, đặt bé ngồi trên đùi mình.
Bát cơm nóng hổi được chan chút canh cùng thịt được anh xé nhỏ đặt trước mặt bé.
''Con tự xúc được không? Hay chú xúc cho con nhé?''
Thấy nhé ngơ ngác, anh liền cầm bát cơm lên xúc từng miếng một đút cho bé. Hết bát cơm, xác định bé đã no anh mới bắt đầu ăn cơm, chẳng để ý ánh mắt bé phức tạp nhìn mình.