Mấy ngày liền, Hạ Diệp Chi đều không thể nào nói chuyện được với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vốn đã ít nói, Hạ Diệp Chi phớt lờ hắn, không chủ động nói chuyện với hắn, Hạ Diệp Chi đường nhiên cũng chả biết mở lời nói cái gì.
Nhưng điều không hề thay đổi là Mạc Đình Kiên vẫn giống y lúc trước, đối với chuyện của Hạ Diệp Chi, tất cả đều từ mình làm lấy, không để người khác nhúng tay vào.
Không khí trong nhà có phần nặng nề.
Mà Mạc Hạ mỗi ngày đều qua với Hạ Diệp Chi,
Mạc Đình Kiên cũng có lúc tạt qua xem một chút, cũng không làm phiền hai mẹ con bọn họ.
Thế nhưng Hạ Diệp Chi bắt đầu mất ngủ, trở nên suy nhược thần kình, cực kỳ nhạy cảm.
Cứ đến nửa đêm, cô lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Mạc Đình Kiên ngủ không sâu giấc, một tiếng động nhỏ xíu từ Hạ Diệp Chi cũng khiến anh tỉnh lại.
Anh vươn tay chậm rãi kéo Hạ Diệp Chi vào long, chẳng nói một lời.
Trong bóng đêm, Hạ Diệp Chi mở lớn hai mắt, hồi lâu, cất tiếng hỏi Mạc Đình Kiên: “Có phải ngày mai Mạc Hạ khai giảng rồi không?”
Mạc Đình Kiên trầm lặng một lúc lâu, mới lên tiếng trả lời: “Vẫn còn nửa tháng nữa.”’
“Vậy sao…” Hạ Diệp Chi lí nhí: “Em lại nhớ nhầm rồi.”
Cô cảm nhận được bàn tay Mạc Đình Kiên đang giữ vai mình lại siết chặt thêm một chút.
Hạ Diệp Chi khẽ cựa quậy: “Anh thả lỏng chút, em hơi đau.”
Mạc Đình Kiên siết chặt quá, Hạ Diệp Chi lại gầy quá mức, cũng chỉ cảm thấy đau.
Mạc Đình Kiên vội vàng buông lỏng tay, bật dậy mở đèn ngủ, sau đó lại nghiêng người sang ngắm Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được Mạc Đình Kiên vẫn luôn ngắm nhìn cô.
Ban ngày lúc Hạ Diệp Chi soi gương, cả người cô gầy quá mức, hai gò má đều hóp vào trong, cằm nhọn đến mức chỉ còn bọc một lớp da.
Gương mặt này của cô chẳng dễ nhìn gì cả.
Hạ Diệp Chi thò tay kéo chăn trùm kín mặt, tiếng từ trong chăn mơ mơ hồ hồ truyền tới: “Tắt đèn.”
Tách.
Là tiếng tắt đèn.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới ló đầu ra khỏi chăn.
“Đưa em đến bệnh viện đi.” Hạ Diệp Chi có thể nhân ra được gần đây lúc Mạc Hạ nói chuyện với cô đều cẩn thận từng li từng tí một.
Chẳng có ai bảo Mạc Hạ rằng cô bị bệnh gì, tại sao cứ phải ngồi xe lăn suốt.
Mà trước giờ Mạc Hạ cũng chưa từng hỏi qua.
Loading...
Nhưng Hạ Diệp Chi là mẹ ruột của Mạc Hạ, Mạc Hạ thông minh lại còn ngoan ngoãn, hiển nhiên đã biết được gì đó rồi.
Bé chỉ cẩn thận từng chút sống chung với Hạ Diệp Chi, đâu dám hỏi nhiều.
Không chỉ Mạc Hạ, ngay cả Mạc Đình Kiên cũng bắt đầu dè dặt với cô,
Họ cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ con người càng lúc càng nhạy cảm quá mưc của cô.
Họ yêu cô, mà Hạ Diệp Chi cũng yêu họ lắm.
Cô không muốn thấy họ như thế.
Hạ Diệp Chi từ nhỏ đã không phải là đứa được yêu thương, thế mà giờ đây cái gì cũng có rồi, thì ông trời lại bày ra cho cô một trò đùa lớn đến thế.
Một thời gian dài Mạc Đình Kiên không nói gì, Hạ Diệp Chi bè lên tiếng: “Mạc Đình Kiên, anh không thể không bằng lòng với yêu cầu của em.”
Cái bộ dạng hiện tại của cô, cũng vẫn còn có điểm tốt.
Ít nhất Mạc Đình Kiên trước nay bá đạo còn độc đoán, xuất phát từ sự dè chừng về sức khỏe của cô, về cơ bản thì mọi chuyện đều chiều theo ý cô.
Chỉ lo cô không vui vẻ thì không tốt cho thân thể.
“Anh sẽ sắp xếp.”
Mạc Đình Kiên thỏa hiệp, tiếng nói trong màn đêm tĩnh lặng nghe khản đặc mà nặng trĩu.
Hạ Diệp Chi khép mắt lại, mệt mỏi nói: “Ừm, ngủ thôi.”
Mạc Đình Kiên khe khẽ vươn tay qua kéo lấy cô, không dám dùng sức.
Anh nhích lại gần thêm, trong bóng đêm, nín thở nghe tiếng hô hấp của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hô hấp rất nhẹ, đến tận lúc tiếng hít thở trở nên dài và đều đặn, Mạc Đình Kiên mới xốc chăn lên, xoay người xuống giường.
Động tác của Mạc Đình Kiên đặc biệt nhẹ nhàng, chẳng mảy may kinh động đến Hạ Diệp Chi.