Hạ Diệp Chi dịu dàng cười với Mạc Hạ, ngay sau đó liền vẫy vẫy tay, ý bảo bé lại gần chút nữa.
Mạc Hạ thấy thế, bèn nghiêng người về trước, nhích dần đến bên Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hỏi bé: “Sau khi mẹ ra ngoài, ba cứ luôn như thế à?”
Hạ Diệp Chi cách Mạc Đình Kiên một đoạn khá xa, cô lại đè thấp giọng xuống nhỏ nhất, Mạc Đình Kiên đương nhiên không nghe thấy được cô ấy nói với Mạc Hạ những gì.
Mạc Hạ lắc đầu, kể chi tiết: “Vốn dĩ con vẫn đang nói chuyện với ba, nhưng mà con bảo muốn ra ngoài chơi cùng mẹ, ba liền bơ con như kia kìa.”
Mạc Hạ dẩu môi, dáng vẻ không mấy vui vẻ.
Hạ Diệp Chi ngây người một lát, rồi nháy mắt đã sáng tỏ.
Bây giờ bộ dạng cô thế này, có thể đi đâu chơi cùng với Mạc Hạ đây?
Mà cảm xúc của Mạc Đình Kiên trước nay sáng nắng chiều mưa, Mạc Hạ chả nói gì sai cả, chỉ là bản thân anh ấy tính tình không tốt mà thôi.
Hạ Diệp Chi đưa tay xoa xoa đầu Mạc Hạ: “Ba con tính khí tệ, con đừng giận dỗi ba.”
Bà cụ non Mạc Hạ dường như lại thở dài, ra vẻ già dặn nói: “Con mà giận ba thì có mà giận cả ngày.”
Hạ Diệp Chi há hốc miệng, nhất thời không biết nói thêm gì nữa.
“Hai người nói chuyện xong chưa?”
Giọng Mạc Đình Kiên bỗng dưng vang lên.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn qua bên phía Mạc Đình Kiên,cũng đúng lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên sắc mặt không vui nhìn sang chỗ cô.
Hạ Diệp Chi xoay lại nhìn Mạc Đình Kiên: “Bọn em qua ngay đây.”
Hạ Diệp Chi tự mình điều khiển xe lăn, Mạc Hạ theo bên cạnh cô, bước từng bước nhỏ xíu.
Mạc Đình Kiên thấy vậy vẫn đứng dậy đi qua chỗ Hạ Diệp Chi.
Anh đẩy Hạ Diệp Chi đi tới phòng bếp: “Vừa nãy em ăn chưa được bao nhiêu, ăn thêm chút nữa.”
“Em hơi mệt rồi, muốn ngủ trưa, ngủ dậy rồi ăn tiếp nhé.” Sức ăn của Hạ Diệp Chi bây giờ rất thấp, ăn nhiều ăn ít gì cũng thế thôi.
Mấy ngày nay xuất viện về nhà, Mạc Đình Kiên vẫn luôn chăm sóc cô từng li từng tí.
Ăn mặc dùng, tất thảy đều là thứ tốt nhất.
Ấy vậy mà, Hạ Diệp Chi vẫn gầy đi nhanh chóng mà dùng mắt thường cũng thấy được.
Mạc Đình Kiên trông bằng mắt mà gấp trong lòng.
Nhưng lại chẳng thể thể hiện ra.
Anh không tin tưởng mấy lời nói linh tinh của bác sĩ, anh cho rằng nhất định vẫn còn có cách.
Nếu mà thực sự không được, vậy thì chỉ có thể…
“Anh có đang nghe em nói không đấy?”
Loading...
Sau khi Hạ Diệp Chi nói dứt lời, cả nửa ngày không thấy Mạc Đình Kiên trả lời lại, quay đầu nhìn mới phát hiện Mạc Đình Kiên chẳng biết đang xuất thần nghĩ cái gì.
Mạc Đình Kiên mới hoàn hồn, khẽ cụp mắt, nói: “Ăn thêm chút nữa.”
Đáy lòng Hạ Diệp Chi có phần buồn bực, giọng điệu không kìm được gắt gỏng đôi chút: “Em đã bảo là em không ăn, em ăn không vào!”
Cô nói hết mới nhận ra rằng Thời Dũng và Mạc Hạ đều ở đây.
Cô ngoái đầu tìm Mạc Hạ, liền thấy Mạc Hạ bảy ra bộ dạng nhìn Đông ngó Tây, không nhìn bọn họ đâu.
Nhưng cô biết, Mạc Hạ chắc chắn đã nghe thấy rồi.
Mạc Hạ nhạy cảm như thế, làm gì có chuyện không nghe ra giọng điệu của Hạ Diệp Chi không đúng.
Thế nhưng, Hạ Diệp Chi cũng hết cách.
Cô biết Mạc Đình Kiên sốt ruột, chẳng nhẽ trong lòng cô lại không gấp sao?
Người đang có vấn đề sức khỏe là bản thân cô cơ mà.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình ngày một tệ hơn.
Cô sao có thể không muốn ăn thêm chú gì để bồi bổ bản thân chứ, nhưng mà cô không làm được.
Ăn không vào.
Mạc Đình Kiên cứ ép cô như thế có tác dụng gì?
Mạc Đình Kiên ngay cả sắc mặt cũng không đổi, chỉ nói: “Được, chúng ta về phòng nghỉ ngơi.”
Sau đó, anh liền mang Hạ Diệp Chi lên lầu nghỉ ngơi.
Đến phòng ngủ rồi, Hạ Diệp Chi chỉ nằm trên giường nhìn về hướng khác, cũng không hề nhìn Mạc Đình Kiên.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên u ám, rốt cuộc Tạ Ngọc Nam đã nói với cô những gì rồi.