Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, cô phát hiện vị trí bên cạnh mình trống không.
Mạc Đình Kiên thức dậy rồi sao?
“Em tỉnh rồi?”
Đột nhiên giọng nói của Mạc Đình Kiên vang lên.
Hạ Diệp Chi quay đầu theo nơi phát ra âm thanh, liền thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi trên ghế sofa đơn ở cách đó không xa.
Mạc Đình Kiên đã thay xong bộ đồ vest, chứng tỏ anh đã thức dậy được lúc lâu.
Anh ngồi dựa vào sofa, chân bắt chéo, trên đùi anh còn có xấp văn kiện.
Chứng tỏ anh vì muốn trông chừng và chờ Hạ Diệp Chi tỉnh lại, nên anh đã cố ý đem văn kiện vào phòng để xem.
Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi anh.”
Có thể là vì anh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, nên Mạc Đình Kiên không hề kéo bức màn cửa nào ra hết, đồng thời trong phòng cũng chỉ mở cái đèn nhỏ thôi.
Vì vậy nên trong phòng tối hơn bình thường.
“Mười giờ rồi.” Mạc Đình Kiên nói xong, đồng thời đặt xấp văn kiện trên đùi qua bên cạnh, anh đứng dậy đi tới chỗ Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
“Em ăn gì cũng được.” Cho dù là sơn hào hải vị thì đối với Hạ Diệp Chi lúc này mà nói thì cũng không khác gì nhau.
Đối với cô thì ăn gì cũng không quan trọng.
Lúc cô xuống lầu, Hạ Diệp Chi không thấy Mạc Hạ.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Mạc Đình Kiên, không đợi cô lên tiếng, Mạc Đình Kiên liền đoán được cô muốn hỏi gì, liền lên tiếng giải thích: “Hạ Hạ trong khoảng thời gian này ở trong nhà suốt nên anh đã bảo Tri Dân dẫn con bé ra ngoài chơi rồi.”
Hạ Diệp Chi nghe xong gật đầu: “Cũng tốt.”
Bữa sáng chỉ có cô và Mạc Đình Kiên, hai người không nói với nhau câu gì, trừ lúc Hạ Diệp Chi buông đũa xuống, Mạc Đình Kiên nói ‘Em ăn thêm chút đi’.
Hai người cứ như vậy cho đến khi ăn xong bữa sáng.
“Hôm nay có sắp xếp cho em đi bệnh viện không?” Hạ Diệp Chi còn nhớ những lời nói hai người nói đêm qua, cô ngẩng mặt lên nhìn Mạc Đình Kiên: “Nhân lúc Hạ Hạ không ở nhà, em muốn bây giờ chúng ta đi bệnh viện luôn.”
Sắc mặt của Mạc Đình Kiên có chút bất lực nói: “Phía bên bệnh viện chưa chuẩn bị xong.”
“Em giờ đã như vậy rồi, bệnh viện còn phải chuẩn bị gì nữa?” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa cười nhạo, cô không tin lời nói của Mạc Đình Kiên.
Sắc mặt của Mạc Đình Kiên nặng nề hơn, anh không để ý tới câu nói của Hạ Diệp Chi.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại bắt đầu có vẻ như không buông tha: “Mạc Đình Kiên! Em đang nói chuyện với anh đó, anh đừng có lần nào không muốn trả lời là lại im lặng cho qua chuyện được không!”
Loading...
Mạc Đình Kiên vẫn im lặng không nói lời nào.
“Anh đi đi, em thấy anh là thấy bực thêm.” Hạ Diệp Chi tỏ vẻ hết kiên nhẫn, cô ngồi dựa vào ghế lăn, ngón tay gõ nhịp vào tay vịn của ghế.
Cô ngẩng đầu lên ra vẻ chỉ nhìn trần nhà, chứ không hề để ý đến biểu cảm của Mạc Đình Kiên.
Nhưng cô biết chắc Mạc Đình Kiên đang nhìn cô.
Cô không biết Mạc Đình Kiên đang suy nghĩ gì, nhưng anh nhìn cô rất lâu.
Hai người cứ im lặng như vậy lúc lâu.
“Em đừng tưởng em như vậy là anh sẽ đưa em đi bệnh viện.” Mạc Đình Kiên lên tiếng trước.
Hạ Diệp Chi phút chốc đơ người, cô ngạc nhiên mở to mắt quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Trong khoảng thời gian này, hiếm khi nhìn thấy được biểu cảm sinh động như vậy của Hạ Diệp Chi.
Mắt Mạc Đình Kiên ánh lên niềm vui thoáng qua: “Chỉ cần có anh ở đây, không ai được phép cướp em khỏi tay anh.”
Cho dù là thần chết cũng không được.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Anh tưởng rằng anh là thần sao?”
Mạc Đình Kiên không lên tiếng nói lại, anh xoay nhìn cô để lộ nụ cười hiếm hoi của mình.
Anh không phải là thần, nhưng anh có thể vì Hạ Diệp Chi mà không gì là không làm được.
Mà điều này, chỉ cần mình anh biết là đủ rồi.
Hạ Diệp Chi bĩu môi, cô điều khiển xe lăn đi ra chỗ khác.
Cô cứ linh cảm điều cô lo sợ sẽ nhanh chóng xảy ra.