Cho đến khi hai người đi xuống dưới, Cố Tri Dân cũng không nói gì nữa.
Bởi vì anh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Hạ Diệp Chi cũng không phải không có lý.
Mạc Đình Kiên đã lo lắng hết lòng suốt những năm qua, bất cứ lúc nào cũng duy trì thanh tỉnh, rất nhiều người đều sợ anh ta, nếu nói người có thể nuông chiều anh ta, ngoại trừ Hạ Diệp Chi người gần gũi nhất với anh ta ra, quả thật cũng không tìm ra người nào khác nữa.
Mạc Hạ đã đeo cặp sách trên lưng, ngồi trên sô pha đung đưa chân chờ Cố Tri Dân xuống dưới đưa bé đi đến trường.
Bé ngẩng đầu, vừa thấy Hạ Diệp Chi liền lập tức nhảy từ trên sô pha xuống: “Mẹ.”
“Đi cùng chú Cố nhé.” Hạ Diệp Chi giúp Mạc Hạ sửa lại chiếc váy bị nhăn.
Hạ Diệp Chi đứng trước cổng, nhìn theo Mạc Hạ cùng Cố Tri Dân rời đi.
Một vệ sĩ đi đến sau cô: “Cô chủ.”
Loading...
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, lập tức nhớ ra đây là vệ sĩ mà cô phân phó theo dõi Tạ Sinh ngày hôm qua.
Hạ Diệp Chi hạ thấp thanh âm hỏi: “Đã biết ông ta đang ở đâu?”
Vệ sĩ gật đầu, đưa cho Hạ Diệp Chi một tờ giấy ghi địa chỉ.
Hạ Diệp Chi cầm lấy xem qua, mỉm cười nói: “Vất vả rồi, tiếp tục cho người canh chừng ông ta.”
“Dạ.”
“Anh đi làm đi.”
Sau khi Vệ sĩ rời đi, Hạ Diệp Chi cũng nhấc chân đi vào biệt thự.
Lâm bá đi tới: “Cô chủ, cô còn chưa ăn sáng?”
“Giúp cháu đưa đến phòng ngủ.” Buổi sáng Mạc Đình Kiên cũng chưa ăn gì, đưa đến phòng ngủ để cô và Mạc Đình Kiên cùng nhau ăn.
Cho dù Mạc Đình Kiên không muốn ăn, có cô bên cạnh ít nhiều anh cũng có thể ăn một chút.
Người giúp việc cùng Hạ Diệp Chi đi lên tầng vào phòng ngủ, sau khi đặt bữa sáng lại rồi rời đi.
Hạ Diệp Chi bưng bát cháo tới bên giường rồi ngồi xuống: “Ăn ít cháo nhé.”
Mạc Đình Kiên không có tinh thần, cũng không muốn ăn, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi, vẫn gật đầu.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra đỡ anh, anh cố sức dựa vào đầu giường, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
Hạ Diệp Chi vừa đút cho anh ăn hai thìa cháo, di động của Mạc Đình Kiên liền reo lên, anh quay đầu qua nhìn, còn chưa kịp đưa tay ra, Hạ Diệp Chi đã lấy điện thoại từ trước mặt anh qua.
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn màn hình, thấy Thời Dũng gọi tới, Mạc Đình Kiên còn muốn vươn tay lấy di động, bị Hạ Diệp Chi trừng mắt một cái.
“Trợ lý Thời.” Hạ Diệp Chi giúp anh nhận điện thoại.
Thời Dũng vừa nghe ra giọng nói của Hạ Diệp Chi, không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Cậu chủ xảy ra chuyện gì rồi? Cậu ấy có khỏe không?”
Hạ Diệp Chi thành thật nói: “Không sao, phát sốt thôi.”
Thời Dũng im lặng, dường như đang suy nghĩ có nên nói tiếp hay không.
Hạ Diệp Chi tự nhiên biết, Thời Dũng gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên khẳng định là có việc gì đó, nhưng bây giờ Mạc Đình Kiên đã như thế này, Hạ Diệp Chi cũng không quan tâm là việc gì, cô đều không muốn để cho Mạc Đình Kiên nhúng tay.
“Nếu không có việc gì, trước hết như vậy đi.” Hạ Diệp Chi chưa để Thời Dũng có cơ hội nói chuyện, lập tức cúp điện thoại, nghĩ lát nữa gọi lại cho Thời Dũng là được.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên khàn khàn tựa như bị giấy ráp sát qua: “Thời Dũng nói cái gì?”
“Không có gì, chỉ hỏi qua về tình trạng của anh mà thôi.” Hạ Diệp Chi làm như không có việc gì đưa điện thoại cất vào trong túi của mình.
Mạc Đình Kiên thấy vậy, không khỏi giật mình, lập tức bật cười: “Em làm gì vậy?”
“Trong lúc anh bị bệnh, em sẽ giữ di động giúp anh.” Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi còn rất nghiêm túc.
Mạc Đình Kiên cũng không tức giận, hỏi cô: “Vậy nếu anh buồn chán, muốn chơi điện thoại thì sao?”
“Cùng em ở một chỗ mà anh vẫn còn buồn chán?” Hạ Diệp Chi ra vẻ tức giận đút cho anh một thìa cháo.
Mạc Đình Kiên yên lặng nuốt ngụm cháo, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Vậy còn phụ thuộc chúng ta cùng nhau làm gì nữa.”
Hạ Diệp Chi: “……”