May mắn là Mạc Đình Kiên không phát sốt nữa.
Hạ Diệp Chi quyết định không đưa Mạc Đình Kiên đi bệnh viện, anh vốn cũng không muốn đi, để bác sĩ riêng tới khám cho anh cũng được.
Tinh thần Mạc Đình Kiên không được tốt, Hạ Diệp Chi cùng anh ăn bữa sáng xong, cô liền cầm điện thoại ra ngoài, để Mạc Đình Kiên ngủ thêm.
Hạ Diệp Chi ra ngoại, gọi điện lại cho Thời Dũng.
Tốc độ Thời Dũng nhận điện thoại rất nhanh.
“Là tôi.” Hạ Diệp Chi dùng di động của Mạc Đình Kiên gọi cho Thời Dũng.
Cô đi vài bước tới phía trước, tiếp tục nói: “Về sau có việc gì trực tiếp gọi cho tôi, đừng gọi cho Mạc Đình Kiên, tình trạng sức khỏe của anh ấy cậu cũng biết, tôi hy vọng anh ấy có thể nghỉ ngơi, dưỡng sức khỏe cho tốt, không phải lo lắng về những chuyện này.”
Loading...
Thời Dũng than nhẹ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Kỳ thật anh cũng hiểu Mạc Đình Kiên nên nghỉ ngơi cho tốt.
Hạ Diệp Chi bắt đầu nói chính sự: “Cậu gọi điện thoại cho anh ấy là có việc gì quan trọng sao?”
“Có thuộc hạ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở thành phố Thượng Hải.” Thời Dũng nói.
Hạ Diệp Chi đi đến cuối hành lang, đặt bàn tay lên tay vịn, chậm rãi nói: “Xác định là anh ta?”
“Xác định.” Thời Dũng làm việc rất cẩn thận, nếu không có xác định là Lưu Chiến Hằng, cũng sẽ không nói chuyện này với cô.
Hạ Diệp Chi ánh mắt hơi trầm xuống, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh: “Sau khi các cậu đi, Tạ Sinh đến đây thắp hương cho mẹ của Mạc Đình Kiên, tôi phái người theo dõi ông ta, biết được ông ta đang ở đâu.”
Thời Dũng im lặng một lát, không quá chắc chắn hỏi: “Ý của cô có phải điều mà tôi nghĩ đến không?”
Anh ta mơ hồ có thể đoán được lời này Hạ Diệp Chi có ý là gì, nhưng anh không quá chắc chắn, dù sao ở trong ấn tượng của anh ta, Hạ Diệp Chi là một người rất mềm lòng, không có nhiều thủ đoạn như Mạc Đình Kiên.
“Lưu Chiến Hằng tuy không thích Mạc Đình Kiên, nhưng anh ta có lẽ càng hận Tạ Sinh, nói cho anh ta tung tích của Tạ Sinh, anh ta sẽ rất cao hứng.” Loại thủ đoạn mượn đao giết người này, cũng không mới mẻ.
Nhưng thủ đoạn không mới mẻ, lại hữu ích là được không phải sao?
“Tôi hiểu rồi.” Mặc dù đáy lòng Thời Dũng có chút kinh ngạc, nhưng có thể hiểu được cách làm của Hạ Diệp Chi.
Anh ta đang định cúp điện thoại, lại nghe được Hạ Diệp Chi nói: “Đợi đã, chuyện này còn phải tiết lộ cho Tạ Ngọc Nam biết.”
Lưu Chiến Hằng do một tay Tạ Sinh dạy dỗ, thủ đoạn của hai người đều tương đương nhau. Tuy rằng trước đó Tạ Sinh giả chết, nhưng cũng đã ăn không ít khổ trong tay Lưu Chiến Hằng, bây giờ Tạ Sinh thất thế, Lưu Chiến Hằng muốn giết ông ta dễ như trở bàn tay, lại thêm một Tạ Ngọc Nam, sự việc sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
Để cho bọn họ chó cắn chó đi, càng náo nhiệt càng tốt không phải sao?
Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi im lặng đứng tại chỗ một lúc lâu, mới xoay người trở về phòng nhìn Mạc Đình Kiên.
……
Thời Dũng ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa kính xe, nhìn nhà hàng ở phía đối diện.
Lưu Chiến Hằng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, không biết đang cầm di động làm gì đó.
Lúc này, một người phụ nữ ngồi xuống đối diện Lưu Chiến Hằng.
Thời Dũng đã gặp qua cô ta, biết cô ta là tâm phúc của Lưu Chiến Hằng, hình như gọi là Ly.
Đến đây là được rồi.
Thời Dũng không dừng lâu, mặt không đổi sắc lái ô tô rời đi.
Trong nhà hàng, Ly ngồi xuống, rồi lên tiếng nói: “Tôi đã tra ra được chỗ ở của Tạ Sinh.”
Lưu Chiến Hằng đang nghịch điện thoại liền dừng một chút, lập tức nhếch môi cười: “Ông ta còn thực sự trở lại thành phố Thượng Hải sao, chán sống rồi nên muốn tự tìm đường chết!”
Tạ Sinh tuy rằng đã thất thế, nhưng căn cơ của ông ta vẫn còn sót lại một vài thế lực ở nước ngoài, nếu ông ta quyết tâm muốn chạy trốn, cơ hội trốn thoát ra nước ngoài càng lớn hơn, nhưng ông ta lại cố tình trở lại thành phố Thượng Hải.