“Lại phát sốt rồi.” Hạ Diệp Chi tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng tính là bình tĩnh.
Cố Tri Dân nghe xong cùng biến sắc: “Lúc trước Mạc Đình Kiên sức khỏe rất tốt mà.”
“Tôi đã gọi cho bác sĩ, anh xuống ăn sang trước đi, tôi đi thay đồ cho Mạc Mạc đã, nó còn phải đi nhà trẻ.” Trường của Mạc Hạ vẫn chưa tới kì nghỉ, bé còn phải đi học.
Cố Tri Dân gật gật đầu: “Vây tôi đi xuống trước.”
Hạ Diệp Chi ôm lấy Mạc Hạ đi về phòng, lúc đặt bé xuống, cô xoa xoa đôi chân mỏi nhừ của mình, Mạc Hạ lớn rất nhanh, chân cô thì chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ ôm bé đi mấy bước thôi mà cảm thấy có chút mệt.
“Hôm nay con muốn mặc đồ gì?” Hạ Diệp Chi kéo tay nhỏ của bé, chỉ về phía tủ áo: “Con tự lấy đi.”
Mạc Hạ cúi đầu, không nhúc nhích.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn bé, thì nghe bé nhỏ giọng nói: “Mama, con có thể không đi học không? Con muốn ở lại với baba.” Loading...
“Không được.” Hạ Diệp Chi không có chút mềm lòng nào, từ chối rất cương quyết, tuy rang mạc Đình Kiên lai phát sốt nhưng cũng không phải rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, Mạc Hạ tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng phải tập cho nó ý thức tuân thủ quy định, không thể vì không muốn đi học thì được ở nhà.
“Ba ba có thể chết không?” Mạc Hạ nhìn cô: “Như bà nội vậy.”
Hạ Diệp Chi hơi giật mình lo lắng, đưa tay sờ đầu con: “Sẽ không, ba ba chỉ là tạm thời bị ốm thôi, con yên tâm đến trường đi, mẹ sẽ ở đây chăm sóc thật tốt cho ba con.
Mạc Hạ gật đầu: “Dạ.”
Nói ra thì Mạc Hạ chỉ mới tiếp xúc với Hạ Diệp Chi hơn một năm thôi, nhưng lại vô cùng ỷ lại vào cô, rất nghe lời cô, điều này làm cô rất cảm động.
Hạ Diệp Chi thay đồ cho Mạc Hạ xong, thì giao bé cho người làm, bảo mang bé đi ăn sáng.
Trở về phòng ngủ, cô lấy khan lau mặt cho Mạc Đình Kiên.
Lúc này, Mạc Đình Kiên tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ gọi tên cô một tiếng.
“Hạ Diệp Chi.”
“Ừ.”
Cô đáp lại một tiếng, nghiêng người lại gần nghe anh nói, anh lại nặng nề ngủ mất.
Cũng may bác sĩ sắp đến rồi.
Bác sĩ thấy tình trạng Mạc Đình Kiên như vậy có chút lo lắng: “Vẫn là nên đưa cậu Mạc đi bệnh viện, anh ấy cứ sốt như vậy sẽ rất khó chịu, lại hại thân.”
“Không đi.”
Không biết Mạc Đình Kiên tỉnh lại khi nào, âm thanh như bị mài mòn vậy.
Bác sĩ lại không tiện nói gì, chỉ có thể nhìn cô: “Tôi ra ngoài trước.”
“Hay là đi bệnh viện đi, nếu không ở nhà không khỏi được thì làm sao?” Hạ Diệp Chi nói.
“Không đi.” Mạc Đình Kiên xoay mặt đi, mang theo giọng trẻ con: “Không muốn đi.”
Hạ Diệp Chi cơ hồ mềm lòng rồi: “Nếu như hôm nay anh không sốt nữa thì không đi bệnh viện.”
Mạc Đình Kiên nhếch nhếch môi, cười với cô: “Được.”
Hạ Diệp Chi thật sự mềm lòng rồi.
Cố Tri Dân không biết đến từ lúc nào, cầm chìa khóa xe ho một tiếng: “Tôi đi về, sẵn chở Mạc Mạc đi học.”
“Tôi ra ngoài một lát.” Hạ Diệp Chi nói xong thì đi ra ngoài.
Sauk hi đi khỏi phòng, Cố Tri Dân nói: “Mạc Đình Kiên ốm đến như vậy rồi còn không chịu đi bệnh viện, anh ta giở tính khí, cô còn chiều theo anh ta.”
Lúc nãy hai người họ nói chuyện, Cố Tri Dân đều nghe thấy rồi.
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ, cười nói: “Tôi không chiều anh ấy, ai chiều anh ấy đây.”