Bộ đồ bác sỹ trên người Tạ Hàn Vũ bị cởi ra từng một, bỏ đi lớp thanh lãnh cấm dục, ai biết được bên trong là hình dáng như thế nào.
Giống như một quả quýt vỏ dày khó bóc, nhìn về ngoài thì có vẻ sẽ không ngon nhưng sau khi bị móng tay nhọn lột vỏ ra nhìn từng múi quýt mọng nước mới thấy được vẻ đẹp bên trong, chỉ cần bóp nhẹ một cái là nước sẽ chảy ra đầy tay khiến người ta lập tức muốn nếm thử xem là chua hay ngọt, ăn vào rồi mới biết thì là vừa ngọt vừa chua, ăn rất thích miệng, muốn ngừng mà không ngừng được.
Mà Sandra lại là người không thích quá chua hay quá ngọt, vừa chua vừa ngọt mới là mĩ vị.
Tạ Hàn Vũ không mềm yếu như những Omega kia, cũng không quá đô con như những Alpha khác, mọi thứ đều ở mức vừa đủ.
Mông cong vểnh anh cũng có, eo thon anh cũng có, mà cơ bụng anh càng có, làn da trắng mềm như viên ngọc thượng phẩm, không phải kiểu trắng bệnh tật mà vẫn hồng hào, khỏe mạnh không dễ để lại dấu.
Tạ Hàn Vũ ưỡn người cong ngón chân lại vì bị Sandra trêu đùa, Tiểu Hàn Vũ bị nắm lấy không ngừng bị giày vò trong bàn tay to lớn của người đàn ông da sẫm màu.
Anh chưa từng bị người khác đụng chạm nơi riêng tư như vậy bao giờ cho nên vô cùng nhạy cảm.
"Đừng mà, tha cho tôi đi mà, Sandra!.." Nói xong anh liền vơ tay ôm lấy đầu của anh ta túm lấy một nắm tóc.
Anh đã bị giày vò như vậy gần nửa tiếng rồi, anh muốn ra nhưng tên Sandra chết tiệt này đã bịt lại khiến anh không ra được.
Sandra ngừng động tác trên tay lại, Tạ Hàn Vũ không ngờ anh ta lại dừng thật.
Cơn cao trào của anh đã lên gần tới nơi lại ngưng lại không lên tiếp được, cái cảm giác này khó chịu vô cùng nhưng anh không thể mở miệng nói anh ta làm tiếp được.
"Em nói thích người biết nghe lời, tôi rất nghe lời em, em nói dừng tôi sẽ dừng, em muốn cái gì thì cứ nói, tôi sẽ làm theo".
Tạ Hàn Vũ muốn tức điên lên được, cũng không phải anh nói dừng lại mới đây, anh đã nói câu đó không dưới mười lần nhưng cái tên này cứ phải đợi lúc này mới hạ sát chiêu.
Biết nghe lời cái rắm ấy.
Cũng may mà trời đã tối, để tiết kiệm năng lượng còn lại trong phi cơ nên đèn không được bật, chỉ có cái đèn pin soi vào một hướng góc phòng rồi tỏa ra ánh sáng nhẹ hắt tới nên anh mới đỡ mất mặt hơn.
"Sao nào? Em muốn tôi làm gì giúp em".
Tạ Hàn Vũ không chịu nổi nữa, anh bật dậy ôm lấy Sandra mà khóc "Cậu đừng có đáng sợ như vậy nữa mà, tôi không quen, tôi muốn cậu của trước đây cơ, cậu của trước đây không bao giờ bắt nạt tôi như vậy cả".
Sandra một tay vỗ lên lưng Tạ Hàn Vũ an ủi "Tôi đã nói rồi, nếu em muốn tôi của trước đây quay lại thì em phải là người yêu của tôi, tôi không ép em nhưng nếu em từ chối...em sẽ mất đi tôi mãi mãi".
Tạ Hàn Vũ khóc lớn hơn, uy nghiêm của Alpha không cho phép anh làm như vậy nhưng giờ đây lại không kiềm chế được nữa, cái gì mà uy nghiêm của Alpha, vứt hết cho chó gặm rồi, anh không muốn mất đi Sandra đâu.
"Không... đừng mà, nếu không có cậu, tôi không biết sống sao nữa" Tạ Hàn Vũ nói ra câu này anh cũng nhận ra bản thân dường như đã bị Sandra chiều hư mất từ lúc nào không hay.
Sandra bất ngờ dùng tay bắt đầu tấn công bất ngờ trở lại khiến Tạ Hàn Vũ há hốc miệng không kịp phòng bị.
"Tôi rất quan trọng với em còn gì, em còn chưa nhận ra sao?".
Hai thân thể dính sát vào nhau nóng bừng lên mặc cho nhiệt độ về đêm đang hạ xuống.
Tạ Hàn Vũ sắp đạt cao trào, anh ta lại chơi xấu dừng tay lại.
Anh thở dốc bám lên cổ anh ta hổn hển cầu xin "Xin cậu cho tôi ra đi mà, tôi xin cậu đó, đừng giày vò tôi nữa, tôi chịu không nổi nữa, tôi nura, to mệt quá".
Sandra híp mắt đầy nguy hiểm "Em biết thứ tôi muốn nghe là gì mà".
Tạ Hàn Vũ cắn môi tức mức sắp bật máu, cái tên trứng thổi này thật đáng ghét.
Quả thật anh cũng nhận ra bản thân không hề có ác cảm với những việc mà Sandra làm với mình, bao gồm cả lời tỏ tình kia, chỉ là anh chưa thể chấp nhận việc bản thân sẽ phải làm bot, anh không muốn mông nở hoa đâu.
Mối quan hệ của hai người trên thực tế đã quá thân thiết vượt mức một tình bạn rồi, cho dù cả hai đều không có người yêu nhưng lại đối xử với nhau cứ như hai người yêu nhau vậy.
Tạ Hàn Vũ nức nở cúi đầu nói "Tôi... tôi có thể xem xét lời tỏ tình của cậu nhưng mà tôi có một điều kiện".
Sandra ánh mắt như thể hiện ý nói muốn anh thử nói xem.
Tạ Hàn Vũ cúi đầu nhìn hai bọn nhỏ đang chạm vào nhau với kích cỡ khác biệt mà tự ti nói "Điều kiện của tôi là tôi muốn làm top".
Sandra bị chọc phì cười ra tiếng "Đó là điều không thể nào?".
Tạ Hàn Vũ cũng đoán trước được kết quả, anh chỉ là muốn thử vận may mà thôi.
"Vậy đổi cái khác..., lời cậu nói nếu tôi đồng ý cậu sẽ nghe theo lời tôi còn tính không?".
Sandra nắm cằm anh lên hôn chụt một cái, đây là thứ hai Tạ Hàn Vũ bị tập kích bất ngờ như vậy nhưng anh dường như đã quen rồi, không còn phản ứng quá khích nào nữa.
"Còn tính".
Tạ Hàn Vũ trong lòng đắc ý "Được, vậy tôi muốn khi tôi không cho phép thì cậu không được nhắm vào cái mông của tôi".
"Chỉ vậy thôi à?" Sandra cong môi cười "Được, thành giao, nhưng lỡ như tới lúc nào đó em nuốt lời thì sao?".
Nghe anh ta nói chỉ vậy thôi à khiến Tạ Hàn Vũ cảm thấy như mình bị hổ, tới câu sau anh lại thấy chột dạ vì quả thực anh có ý nghĩ sau này sẽ tìm cách chối bỏ.
Sandra lấy ra bút ghi âm để trong túi áo quân phục "Em nói đi, nói em từ giờ sẽ trở thành người yêu của tôi, sau này nếu em chối bỏ tôi sẽ kiện em ra tòa án đế quốc".
Tạ Hàn Vũ vã lắm rồi, anh bị trêu chọc tới mức cả người đỏ bừng lên, thôi được rồi, sau này anh sẽ tìm cách trộm đi cái bút đó là được.
"Tôi, Tạ Hàn Vũ, từ hôm nay trở thành người yêu của Sandra, tôi yêu Sandra".
Sandra chưa hôm nào cười nhiều như hôm nay, anh ta cẩn thận cất cái bút đi rồi tiếp tục nắm lấy Tiểu Hàn Vũ mà vắt kiệt sức lao động.
Tạ Hàn Vũ ôm cổ anh ta thở dốc, qua một lúc anh rốt cuộc cũng được thỏa mãn mà mềm nhũn người rên lên.
Cảm giác được người khác làm cho đúng là tuyệt vời hơn hết thảy những lần anh tự xử lý nhu cầu của bản thân.
Nhưng mà còn chưa kịp vui thì Tạ Hàn Vũ đã bị người đối diện đè ngã lên giường, vật cứng ngắc nóng hổi kia cứ cạ lên đùi anh từng hồi.
Anh hốt hoảng muốn tránh thoát đi nhưng không thể "Sandra, cậu hứa rồi còn gì, sẽ không nhắm tới cái mông của tôi mà".
Sandra nhịn tới sắp nổ tung, vẻ mặt vừa vui sướng vì đạt được mục đích vừa khó chịu vì phải nhịn quá lâu.
"Không đâm vào, chỉ cọ bên ngoài thôi".
Tạ Hàn Vũ khó khăn lắm mới nín khóc được lại lần nữa sợ tới ngu người.
Đúng lúc này bên ngoài ầm ầm một tiếng, phi cơ rung lắc dữ dội khiển Tạ Hàn Vũ lăn ra xa, may mà được Sandra giữ lại kịp thời rồi ôm lấy.
Qua một hồi mới yên ắng lại, hai người vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi ngó ra ngoài.
Dù đã tính toán nước biển sẽ dâng nhưng không ngờ nó dâng cao tới
vậy, khi nãy có con sóng lớn đánh tới khiến chiếc phi cơ bị đánh rơi khỏi mỏm đá rồi dạt vào bên bờ.
Tình huống nguy hiểm vừa rồi cắt đứt mất cuộc vui của hai người, Tạ Hàn Vũ thầm tạ ơn trời đất phù hộ giúp anh tai qua nạn khỏi.
Anh phải bảo vệ cái mông mình thật tốt mới được.
Sandra dường như nhìn ra ý nghĩ của Tạ Hàn Vũ, anh ta đi tới không kiêng dè hôn lên môi anh một cái, hôm nay như vậy là quá đủ rồi, có thể khiến Tạ Hàn Vũ đồng ý lời tỏ tình đã là một dấu mốc vô cùng quan trọng "Lần này xem như em may mắn".
Tạ Hàn Vũ không phản bác lại, anh cũng không ngăn việc Sandra hôn mình nữa, tim anh cứ đập mạnh như thể muốn chui ra khỏi lồng ngực vậy.
Để cho an toàn, hai người lại phải đi xuống kéo chiếc phi cơ này này vào sâu hơn trong đất liền, mà sâu hơn là tới địa phận của khu rừng rồi, không biết bên trong có những dã thú nguy hiểm nào, trung bình các dã thú trong rừng đều có tính lãnh thổ rất mạnh, mong rằng chúng sẽ thông cảm và bỏ qua sự tồn tại của hai người.