Đây tuyệt đối không phải là thứ có thể xuất hiện ở nhà nàng.
Trên giường của nàng đâu có treo màn.
Cổ Lạc Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng đã đi tới một thời không khác, hiện tại đang ở trên giường của Đông Phong Túy mà.
Cái gì?
Trên giường Đông Phong Túy?
Vậy tiếng cười nhạo và tiếng nói chuyện vừa rồi là của Đông Phong Túy phát ra?
Có thể không phải sao, đó chính là thanh âm của hắn a.
Thần trí Cổ Lạc Nhi hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ngồi dậy, nhìn về phía thụy tháp.
Trên thụy tháp, Đông Phong Túy một thân bạch y vừa lúc mỉm cười nhìn nàng.
Hắn tà tà tựa ở trên giường.
Phía sau hắn, ánh nắng sớm tràn ngập qua ô tròn cửa sổ.
Bên cạnh giường ngủ, là một chiếc bình hoa thật lớn, trong bình cắm mấy nụ hoa đào màu phấn hồng mới chớm nở.
Hắn một thân bạch y, điểm chút lười biếng khiến người ta mê say, so với hoa đào còn xinh đẹp hơn, so với nắng sớm còn trong lành hơn.
Cổ Lạc Nhi trong lúc nhất thời cơ hồ nhìn ngẩn người.
Thấy Đông Phong Túy đã rất nhiều, nhưng cảm giác hôm nay khác xa với thường ngày.
Là vì vừa mở mắt đã thấy hắn sao?
Đông Phong Túy lại phát ra một tiếng cười khẽ.
“Tối hôm qua ăn còn chưa đủ no sao? Mới sáng sớm đã đói bụng?”
Cổ Lạc Nhi cực kỳ quẫn bách, trợn mắt nhìn hắn, kiếm cớ phản kích.
Cố ý ngạc nhiên nói: “Oa, Hoàng thượng, hôm nay làm sao người thức dậy sớm như vậy?”
Đông Phong Túy biết rõ nàng đang giễu cợt hắn lười, bình thường đều phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Nhẹ nhàng nói: “Có người ở bên cạnh, trẫm không nỡ ngủ tiếp.”
Cổ Lạc Nhi vội nói: “Hoàng thượng, thói quen này rất tốt.”
Sợ hắn đuổi mình ra ngoài, về sau lại không cho phép nàng ở trong phòng nữa.
Nàng ít nhiều cũng phải ở đây vài ngày, ứng phó xong Lãnh Dạ mới được a.
Nhảy xuống giường, còn nói: “Hoàng thượng, người muốn rời giường sao? Lạc Nhi đi lấy đồ dùng cho người rửa mặt.”
Đông Phong Túy ngăn nàng.
“Không cần, có Hỉ Thuận phục thị là được.”
“Ồ, vậy ta gọi bọn hắn đi vào nha?”
“Đi đi.”
Cổ Lạc Nhi nghe vậy, liền muốn đi ra ngoài.
Trời đã sáng, có người khác ở bên cạnh Đông Phong Túy rồi, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, giờ phải đi ra ngoài xử lý chuyện của Minh Châu lâu.
Ngày hôm qua đã chọn xong địa điểm, hôm nay nàng sẽ thuê được tòa lâu kia.
Nhưng vừa bước ra một bước, Cổ Lạc Nhi chợt ngừng lại.
Xoay người hỏi: “Hoàng thượng, người có biết tiêu hồn tán không?”
Đông Phong Túy rùng mình, tiêu hồn tán, tên gọi như dược vật nào đó.
Nàng hỏi cái này để làm gì?
Chẳng lẽ, có liên quan tới Lãnh Dạ?
Trong miệng cũng không thay đổi nói: “Trẫm chưa nghe qua, đó là cái gì?”
Trên mặt Cổ Lạc Nhi hiện ra vẻ thất vọng.
“A, chỉ là một loại dược, chữa bệnh. Hoàng thượng, người không biết thì thôi, Lạc Nhi sẽ không hỏi nữa.”
Dứt lời định đi ra ngoài.
“Lạc Nhi.”
Đông Phong Túy gọi nàng lại.
“Ngươi nói xem, tiêu hồn tán là dược gì, trẫm có thể phái người hỏi thăm.”
Trong mắt Cổ Lạc Nhi hiện lên một tia sáng, nhưng lập tức lại trầm xuống.
Nàng vốn là có phần hối hận nói lỡ.
Đoán được Lãnh Dạ cho nàng uống tiêu hồn tán, đã dùng cái này để uy hiếp nàng, hơn phân nửa thuốc kia không phải người nào cũng có thể tìm được giải dược.
Nói không chừng đây chính là độc dược bí truyền của hắn.
Nếu như bị Đông Phong Túy biết nàng liên quan đến Lãnh Dạ thì phiền rồi.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi ngữ khí mập mờ.
Đáp: “Ta cũng không rõ lắm, chắc là trong lúc vô tình nghe người ngoài nhắc đến, có chút hiếu kỳ mà thôi. Hoàng thượng, ta ra ngoài. Tối hôm qua cám ơn người, ta không có gặp ác mộng.”
Đông Phong Túy cũng không gọi nàng lại nữa.
Hắn tựa ở trên thụy tháp, đăm chiêu nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, Cổ Lạc Nhi đều cùng Đông Phong Linh và mấy phi tử khác cùng nhau trang trí Minh Châu lâu.
Buổi tối, lại tìm được cớ qua đêm trong phòng Đông Phong Túy.
Mỗi đêm nàng ngủ đều cực kỳ sâu, hoàn toàn không quan tâm đến Đông Phong Túy làm những chuyện gì.
Đó không liên quan đến nàng.
Chỉ khổ nỗi chưa gặp được Lãnh Dạ, không thể báo cáo tình hình kết quả công tác với hắn.
Hắn không đến tìm nàng, nàng lại không biết nên đi đâu tìm hắn.
Đành phải đêm đêm nằm trong phòng Đông Phong Túy tiếp tục bưng bít.
Mấy ngày nay, tâm tình Cổ Lạc Nhi rất tốt, sắc mặt cũng vô cùng tốt.
Đông Phong Linh thường ngấm ngầm cười nhạo nàng.
“Lạc Nhi, nghe nói tỷ đến ngủ trong phòng hoàng huynh ta? Khó trách nhìn sắc mặt lại tốt như vậy.”
Cổ Lạc Nhi trừng nàng, vô cùng nghiêm túc thanh minh cho bản thân.
“Ta và hoàng huynh muội chuyện gì cũng không có, ta không có thị tẩm, thật đó.”