“Hoàng thượng, Lạc Nhi thật sự sẽ không ầm ĩ đến người. Buổi tối nếu người khát nước đói bụng, Lạc Nhi còn có thể thay người cống hiến sức lực. Người đáp ứng đi.”
Đông Phong Túy bị nàng đong đưa nhưng một chút cáu kỉnh cũng không có.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lúc này đi đến ngưỡng cửa phòng Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi thấy thế mừng rỡ, vội vàng đi bên cạnh Đông Phong Túy, cùng theo hắn đi vào.
Đông Phong Túy cũng không để ý đến nàng, tự mình đi đến thụy tháp trước cửa sổ, ngã xuống trên giường.
(thụy tháp: giường ngủ tựa như cái sạp đó.)
Cổ Lạc Nhi đứng ở trong phòng, ngắm nhìn bốn phía.
Trong phòng ngoại trừ chiếc thụy tháp kia, còn có một chiếc giường nữa.
(chiếc giường ở đây là sàng, giường mà Đông Phong Túy ngủ chỉ là sạp, còn giường này mới là Long Sàng của Hoàng thượng)
Chiếc giường lớn thật lớn.
Trừ nó ra, không còn chỗ ngủ nào khác nữa.
“Hoàng thượng, buổi tối người đều ngủ trên thụy tháp đó sao?”
Cổ Lạc Nhi ngó ngó nghiêng nghiêng hỏi.
Hắn ngủ trên thụy tháp, vậy nàng ngủ chỗ nào?
Nàng cũng không thể ngủ trên sàn nhà a.
Đông Phong Túy buồn cười gật gật đầu.
“Đúng vậy a, trẫm ngủ trên thụy tháp.”
Xem nàng muốn làm sao bây giờ.
“Nha.”
Cổ Lạc Nhi nhàn nhạt lên tiếng.
“Hoàng thượng, ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại. Người đáp ứng ta rồi, cho phép ta ngủ ở đây, người không được đổi ý đâu đấy.”
Đông Phong Túy mặc kệ nàng, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn suy nghĩ, tĩnh tọa luyện công đêm nay phải trì hoãn rồi, phải đợi đến khi Cổ Lạc Nhi ngủ mới luyện được.
Đông Phong Túy nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao hắn không chán ghét tiểu gian tế này, ngược lại còn vì cùng phòng với nàng mà có chút vui vẻ.
Cổ Lạc Nhi rất nhanh đã trở lại, sảng khoái tinh thần.
Vừa vào cửa đã nói: “Hoàng thượng, ta đã tắm rửa rồi, sẽ không làm dơ giường của người.”
Thấy Đông Phong Túy khép chặt mắt, vội vàng bụm miệng,
Sợ ồn đến hắn, hắn trở mặt lại đuổi mình ra ngoài.
Đông Phong Túy nghe thấy nàng nói giường giường gì đó, trong lòng khó hiểu.
Trong tai lại nghe thấy Cổ Lạc Nhi rón ra rón rén đi đến giường lớn của hắn.
Cổ Lạc Nhi thả nhẹ cước bộ, đương nhiên đi đến bên giường lớn, bò lên giường.
Nằm xuống, kéo chăn qua che lên người.
Đông Phong Túy đã nói, hắn không ngủ trên giường.
Không thì không, không bằng để nàng đến ngủ.
Chẳng lẽ nàng lại ngủ trên sàn, để giường trống không?
Đây không phải là lãng phí tài nguyên sao.
Rốt cuộc là chạy cả ngày, mệt mỏi.
Cổ Lạc Nhi ngã lên giường, rất nhanh liền thiếp đi.
Đông Phong Túy nghe thấy nhịp hô hấp đều đều của nàng, biết nàng đã ngủ, kinh ngạc ngồi dậy.
Nha đầu kia, lại thật sự chạy lên giường hắn ngủ.
Nàng, nàng thật đúng là không khách khí nha.
Đúng là, bình thường, buổi tối hắn đều ngủ ở trên thụy tháp.
Chỉ là lúc giả vờ giả vịt ở trước mặt An Thụy và người khác, hắn mới phải nằm chết dí trên chiếc giường kia.
Vừa rồi Cổ Lạc Nhi hỏi hắn, hắn cố ý trả lời như vậy, kỳ thật cũng là muốn làm khó làm dễ nàng a.
Xem nàng trải chăn dưới sàn ngủ hay tới năn nỉ hắn nhường giường cho nàng.
Ai biết cả hai đều không phải, nàng lại chạy đến trên giường của hắn ngủ.
Tuy nhiên, giấc ngủ buổi tối của hắn thật sự rất ít, nhưng dù sao hắn vẫn muốn ngủ một chút nha.
Đông Phong Túy đứng dậy, đi đến trước giường, đứng trước mặt Cổ Lạc Nhi, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nàng ngủ rất say nồng.
Thân thể hơi hơi cong, giống như một tiểu oa nhi đáng yêu.
Đông Phong Túy lại một lần nữa vì tính toán không chu toàn của Lãnh Dạ mà nắm chặt tay.
Phái một gian tế không chuyên nghiệp tới điều tra hắn như vậy, nếu Lãnh Dạ biết được chân tướng, không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì a?
Đông Phong Túy ngồi xuống bên giường, gạt sang mấy lọn tóc bay rối rũ xuống trên má Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi vẫn khò khò ngủ, căn bản không có nhận thấy Đông Phong Túy đang ở bên cạnh.
Đông Phong Túy lại xoa nhẹ cái mũi của nàng.
Cái mũi xinh xắn mà thẳng tắp, trơn trơn nhẵn nhẵn, cảm giác thật tuyệt.
Cổ Lạc Nhi trong lúc ngủ mơ nhíu nhíu mày, khẽ hừ nhẹ một tiếng, trở mình lại tiếp tục ngủ.
Chăn bị nàng vén sang một bên, nửa thân thể đều lộ ra.
Đương nhiên, trên người nàng mặc y sam cực kỳ bảo thủ, sẽ không để Đông Phong Túy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng lại khiến Đông Phong Túy bật cười.
Thật muốn nói với nàng, ê, tiểu gian tế, mau đứng lên làm việc, bằng không, làm sao ngươi báo cáo với cấp trên của ngươi được.
Tướng ngủ của Cổ Lạc Nhi cực kỳ bất nhã, nghiêng ngả, chiếm hơn phân nửa cái giường.
Đông Phong Túy lắc đầu, nếu ai ngủ cùng giường với nàng thì thật phiền toái.
Sau này, ai làm tướng công của nàng mới gọi là xui xẻo, không bị đá xuống giường mới là lạ.
Nhưng, vừa nghĩ tới sau này sẽ có nam nhân khác làm tướng công của Cổ Lạc Nhi, trong Đông Phong Túy lại bắt đầu bực bội.
Đứng lên, kéo chăn qua, giúp Cổ Lạc Nhi đắp kín.
Sau đó thuận tay điểm huyệt ngủ của nàng.
Hắn phải đi ra ngoài làm ít chuyện, vạn nhất nửa đêm nàng tỉnh lại phát hiện hắn không có ở trong phòng thì phiền rồi.
Nàng dù sao cũng là người Lãnh Dạ phái tới, phải đề phòng một chút.
Đông Phong Túy thổi tắt đèn, ngồi ở trên giường, tĩnh tọa một hồi.
Khi đã giao ba hồi trống, Đông Phong Túy tĩnh tọa xong, đứng dậy thay y phục dạ hành, đội mũ cùng khăn che mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đêm nay trong phòng tràn ngập hơi thở ấm áp, chưa bao giờ ấm áp như vậy, khiến cho người ta lưu luyến không nỡ rời đi.
Đông Phong Túy cơ hồ đã định cởi y phục dạ hành trên người ra, không đi nữa.
Đây là chuyện chưa từng có.
Hắn đối với gian phòng này chưa từng có cảm tình gì, đây chẳng qua chỉ là một chỗ ở mà thôi.
Kỳ thật, nếu không phải trở ngại thân phận, ngủ ở đâu cũng như nhau thôi.
Nhưng đêm nay, hắn thật sự không muốn ra ngoài.
Giống như trong phòng này có thứ gì đó kéo hắn lại, muốn chặt chẽ trói buộc hắn.
Đông Phong Túy ngoảnh về phía Cổ Lạc Nhi đang ngủ say trên giường, lắc đầu, từ cửa sổ rời đi.
Hắn đêm nay, thật sự không giống chính hắn rồi.
Sáng sớm khi Cổ Lạc Nhi tỉnh lại, còn chưa mở mắt, đã nghe thấy vài tiếng chim hót.
Đó là tiếng hót của mấy chú chim họa mi treo bên ngoài phòng Đông Phong Túy.
Ở Cầm Sắt điện không nghe thấy.
Cổ Lạc Nhi trong lúc này đã quên nàng đang ngủ trong phòng Đông Phong Túy, trong lúc giật mình còn tưởng rằng đã được về nhà.
Trong nhà, cha cũng nuôi hai chú họa mi, mỗi sáng sớm đều kêu to, gọi nàng rời giường.
Giống y như tiếng kêu bây giờ.
Mông lung, tựa hồ lại thấy được bóng lưng mẹ đang làm bữa sáng.
Mẹ là mẫu hiền thê lương thiện tiêu chuẩn, mỗi sáng sớm đều làm bữa sáng cho cả nhà.
Cổ Lạc Nhi từ từ nhắm hai mắt kêu: “Mẹ, buổi sáng hôm nay ăn gì vậy?”
Lại nghe thấy một tiếng cười nhạo, sau đó là một thanh âm nam tử trẻ tuổi cực có mị hoặc.
“Sáng sớm, đã nghĩ đến ăn?”
Cổ Lạc Nhi đột nhiên cả kinh, mở mắt.
Nàng ngửa mặt nằm, vừa mở mắt liền trông thấy màn trướng cực kỳ hoa lệ trên đỉnh đầu.
Màn trướng trắng như tuyết, trên mặt dùng tơ vàng thêu đầy hoa văn tinh xảo.