“Hơn nữa, hắn ngủ trên thụy tháp, ta ngủ trên long sàng, căn bản không ngủ cùng một chỗ. Muội đừng đoán mò.”
Đông Phong Linh rất không có tư nghị hỏi: “Tỷ nói cái gì? tỷ ngủ trên giường, hoàng huynh ngủ trên thụy tháp?”
“Đúng vậy a, làm sao vậy?”
“A, không có gì.”
Đông Phong Linh không trả lời nữa, chỉ cười cười nhìn Cổ Lạc Nhi.
Nha đầu ngốc này, hoàng huynh chịu đem giường của mình tặng cho nàng, điều này chứng minh gì đây?
Chỉ là, vì sao hoàng huynh không cho nàng thị tẩm a?
Hai người kia, thật không thể hiểu được.
Đông Phong Linh lắc đầu.
Nàng chỉ là muội tử, đành phải xem cuộc vui.
Việc tiến triển của Minh Châu lâu hoàn tất hết sức thuận lợi.
Cổ Lạc Nhi quy hoạch rất tốt, trà lâu tổng cộng hai tầng.
Trên lầu điều kiện tương đối cao, dưới lầu cung ứng giải trí phổ thông của đại chúng.
Ngoại trừ phục vụ trà bánh thông thường, nàng còn chuẩn bị một loạt phục vụ đặc biệt khác.
Nàng cũng không tin, những phục vụ này của nàng không thể khiến cho trà lâu thịnh vượng.
Phía sau nàng, có một tài nguyên thời không khác nữa, dùng không cạn.
Đầu tiên sẽ mở một mục, là thuyết thư. (kể chuyện)
Chuyện mà nàng kể, tuyệt đối không có ở thời không này của Đông Phong Túy.
Thư mục nàng đã lập, trước hết kể một quyển,《 tiếu ngạo giang hồ 》của Kim Dung.
Tân phái võ hiệp tiểu thuyết, phù hợp với đại bối cảnh thời không này, lại tuyệt không giống với sách truyền thống.
Chỉ tiếc trong tay nàng không có sẵn sách, còn phải tự mình chép ra.
May là bản thân Cổ Lạc Nhi hành văn không tệ, đã từng viết qua không ít tán văn và tiểu thuyết nhỏ.
Lúc này, không cần nhớ lại tình tiết cốt truyện, chỉ cần dựa theo tình tiết trong trí nhớ viết lại là được.
Mấy ngày nay, Cổ Lạc Nhi dành thời gian viết ra vài chương, phân phát cho một đám hậu phi cung nhân xem.
Tất cả mọi người thấy hai mắt liền tỏa sáng, miệng khen không ngớt, cả ngày thúc nàng muốn xem tiếp nội dung.
Cho nên, Cổ Lạc Nhi liền biết, thuyết thư này nhất định sẽ hấp dẫn khách đến.
Vì thế, nàng đã tìm được một nghệ nhân thuyết thư Hồ Tam Tuyền.
Hồ lão tiên sinh vừa nhìn thấy sổ tay thuyết thư Cổ Lạc Nhi viết liền khen không ngớt, đến nỗi tán tụng nàng thành thần thư.
Hơn nữa còn tự mình diễn luyện vài lần, cải biến nó thành hình thức kể chuyện.
Bởi vì Cổ Lạc Nhi viết ra, là theo cách thức của tiểu thuyết.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, sách này được hoan nghênh như vậy, đợi sau khi nàng viết xong, tìm người xuất bản in nó ra bán kiếm tiền.
Nói không chừng, đây sẽ là món tiền đầu tiên nàng kiếm được.
Kể xong《 tiếu ngạo giang hồ 》, còn có 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, còn có 《 Thiên Long Bát Bộ 》.
Đủ loại sách của Đơn Kim lão tiên sinh đều được nàng hợp lại thành một đoạn dài.
“Kim lão tiên sinh, thứ lỗi cho ta.”
Cổ Lạc Nhi tại lúc không có người, cười khẽ nói với không khí.
“Đừng trách ta sao chép sách lậu, cho dù ta muốn gửi tiền nhuận bút cho ngài cũng không biện pháp gửi nha.”
Ngoại trừ Kim lão tiên sinh, còn có hằng hà tác phẩm khác, như 《 Hồng Lâu Mộng 》 vân vân.
Cổ Lạc Nhi vui thích, may mắn trước đây đã đọc không ít sách, trong bụng của nàng chính là một cái đại đại thư khố. (thư khố: kho sách)
Ngoại trừ thuyết thư, còn có thể biểu diễn ca vũ một chút.
Cổ Lạc Nhi mấy ngày nay đi đến các trà lâu tửu quán khác đã khảo sát qua thị trường.
Cũng có vài trà lâu tửu quán bên trong gảy tỳ bà xướng khúc gì đó, nhưng ca từ đều viết ra rất nho nhã, từ khúc cũng quá quá mức cao nhã.
Không đủ phổ thông.
Cửa hàng của nàng, ca múa biểu diễn tuyệt đối sẽ phải cực đặc sắc.
Thể loại nhạc rock trước đó, có thể nói nàng chỉ là để vui đùa với Đông Phong Túy.
Bởi vì, muốn cổ nhân đang nghe quen cổ khúc lập tức phải tiếp thu nhạc rock ầm ĩ vang trời, hiển nhiên là không thực tế.
Cho nên, phải từng bước một mà phát triển.
Cổ Lạc Nhi nhập gia tuỳ tục, dựa vào sở thích của dân bản xứ, chọn ra một vài ca khúc quen thuộc có vẻ trữ tình.
Tình cảm của con người đều là tương thông.
Ca khúc quen thuộc vì sao có thể lưu hành?
Chính là bởi vì nó có thể nói lên tình cảm con người bằng phương thức đơn thuần nhất, khiến người nghe đồng cảm.
Người có thể thưởng thức âm nhạc cao nhã, dù sao cũng chỉ có rất ít người.
Mà bất kỳ một người nào cho dù không hiểu âm nhạc, đều vẫn sẽ nghe được hiểu được âm nhạc phổ biến đồng thời yêu thích chúng, không phải sao?
Cổ Lạc Nhi phái người tìm đào kép am hiểu ca vũ, thử tập luyện những ca khúc này.
Chính nàng học âm nhạc và vũ đạo nhiều năm như vậy, đứng lên biểu diễn đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ là khổ nỗi không hiểu được khúc phổ ở cổ đại, đành phải do nàng gảy cổ cầm, do cầm sư hiểu được cầm phổ ghi chép lại.
Rồi lại để cho mọi người căn cứ vào cầm phổ diễn luyện.
Không khỏi nằm trong dự liệu của nàng, còn đang tập luyện, những thứ ca vũ này đều đã mê hoặc tất cả mọi người ở đây.
Bất luận nhạc sư gảy đàn, hay là ca kỹ biểu diễn ca khúc, hay là vũ nương khiêu vũ, đều mê say.
Ngay cả mấy người làm công việc chuẩn bị trong tiệm, thị vệ mặc thường phục thủ hộ trong tiệm, tất cả cũng đều mê thích.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần phản ứng của bọn họ, Cổ Lạc Nhi liền biết, mình đã thành công.
Thật tốt quá, đi trước bước đầu thế này đã, về sau lại từng bước từng bước tiếp tục.
Đông Phong Linh, một đám hậu phi, còn có mọi người trọng tiệm, đều phục Cổ Lạc Nhi sát đất.
Tiên phi nương nương đúng là Tiên phi nương nương, bảnh lĩnh quá lớn.
Chẳng những phán đoán mọi việc trật tự rõ ràng, trông rất chuẩn, dũng cảm quyết định làm, lại còn đa tài đa nghệ.
Lời nàng nói, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa bao giờ nghĩ đến.
Nàng viết sách, xướng ca khúc, biên tập vũ đạo, còn để bọn họ thấy những điều chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua.
Đều là những thứ mới lạ, nhưng lại thu hút người ta.
Cổ Lạc Nhi len lén xấu hổ.
Nàng nào đâu có bản lĩnh a, tất cả đều là nàng sao chép mà.
Nhưng mà, nàng tuyệt không lo lắng.
Ha ha, cho dù nàng sao chép thế nào đi nữa, sẽ không có khả năng bị người ta vạch trần.
Cũng sẽ không có khả năng bị người khác tố giác.
Trong đầu uổng phí tích trữ nhiều tài nguyên như vậy, để làm chi mà không lấy ra tiến hành sử dụng?
Minh Châu lâu sẽ thành công, điểm này tuyệt đối không cần nghi ngờ.
Nàng lại có chút khó hiểu, vì sao mấy ngày nay Nguyệt quý phi gió êm sóng lặng như vậy?
Phùng Thái Úy cũng không xuất hiện.
Yên lặng đến dị thường.
Chỉ có một lần, chủ nhà cho các nàng thuê cửa hàng đã tới một hồi, lắp bắp nói muốn thu hồi căn nhà.
Cổ Lạc Nhi sớm đã chuẩn bị, đưa ra hợp đồng giấy trắng mực đen cho thuê phòng lúc trước, không chịu trả lại phòng.
Nàng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ra giá cao thuê lại căn nhà này, tiền thuê cao hơn một nửa so với bình thường không nói, còn lập tức thanh toán tiền thuê một năm.
Chủ cho thuê nhà không còn cách nào, đành phải nói thật, nói là có người ép hắn, không cho phép hắn cho Cổ Lạc Nhi thuê nhà.
Cổ Lạc Nhi căn cứ vào tình hình hắn cung cấp mà phân tích, hẳn là Phùng Thái Úy đã phái người tới giở trò quỷ.
An ủi chủ cho thuê nhà nói: “Đừng sợ, căn nhà này này ta mua lại rồi, ngươi cứ nói là ta ép ngươi bán cho ta là được.”