Trải qua khảo nghiệm, năng lực y thuật của Giản Sơ Mạn được y công nhận. Suốt một tháng trời họ không thượng sơn mà chỉ ở trang viên kia. Sáng sớm y bắt con bé dạy sớm chạy bộ. Trưa lại bắt đọc dược bản, trao dồi y thuật cũng như khả năng châm kim trị bệnh hay phóng thích tiễn bệnh(nhân). Chiều lại bắt con bé luyện linh lực, học kinh sử thư pháp. Cả ngày hai người quần quật làm hết chuyện này tới chuyện kia.
Tuy y luôn theo sát bên cạnh để quan sát Giản Sơ Mạn suốt quá trình. Ngay cả việc chạy bộ chẻ củi cũng vậy. Nhưng mà y không mệt, có vẻ như đã quen. Nhưng Tiểu Sơ Mạn của chúng ta thì không. Mệt chết đi được!
Còn chưa dừng ở đó, Hạ Thất Phượng là chúa bốc lột. Tối đến cả người rã nhừ y vẫn bắt con bé tự pha nước tắm, tự giặt giũ nấu cơm cho cả hai người, còn phải trả bài các kinh sách y bắt học thì mới cho đi ngủ. Thật là biết cách hành hạ người khác.
Y tại sao lại làm vậy? Cũng là dễ nói.... Y muốn Tiểu Sơ Mạn trở nên cứng cáp hơn trong suy nghĩ, không non trẻ bốc đồng. Chỉ vì một phút tuổi trẻ rung động mà làm lỡ nhiều việc.
Nhưng mà việc này vẫn là có chút làm không tới. Trang viên rộng như vậy, không thiếu vài chục cái phòng ngủ, tùy tiện tìm một nơi cũng có giường lớn nệm êm. Thế mà Giản Sơ Mạn nói tìm không được, không quen đường liền đồng ý cho con bé ngủ chung phòng, còn là chung giường!!!
" Sư phụ! Dễ chịu không?" - Giản Sơ Mạn vui vẻ nói.
Hạ Thất Phượng cả thân người trần như nhộng đang ngâm mình trong nước, hai tay gác lên thành chậu tắm. Một vẻ thoải mái xen chút nghiêm trang nói. Y hai mắt nhắm nghiền, không đáp. Nhưng nét mặt tươi tắn còn sẽ gật đầu " ưm" một cái.
Nước ấm nóng còn có chút hoa, hương liệu, thảo mộc. Mực nước đủ cao để y chôn hai quả đồi trắng như bạch ngọc xuống, có lộ đôi chút cho lên đến cổ. Để mà nói thì hương liệu và thảo dược nổi trên mặt nước thật đáng ghét, che hết rồi, không thể thấy được gì cả. Trên mặt nước chỉ có một phần lưng trắng nõn, và một đôi chân thon dài ẩn hiện phía đầu cuối chậu tắm.
Thảo dược nhiều như vậy là để trị thương, thư giãn, cũng là để tăng cường sức khỏe tuy bổ chút cho khí. Giúp y sớm lấy lại linh lực. Tay y một bên bị thương, tay phải thì không tiện do có vài vết tích nhỏ trong lúc tập luyện điều khiển linh lực với Sơ Mạn. Cho nên gần đây vẫn là Sơ Mạn tắm cho y.
Hương thơm bát ngát lan tỏa. Mái tóc đen nhánh dài ướt chút hơi nước đang được Sơ Mạn nâng niu nhấc lên cào cào gãi gài thoa đề dược phẩm để gội. Tóc y rất mềm, lại thơm nữa, vô cùng cuốn hút. Khiến người ta cứ muốn đến gần để giữ chặt lấy, chiếm làm của riêng. Sơ Mạn cũng không ngoại lệ. Con cứ tiến gần tới sát bên mặt y, mỗi lúc lại gần hơn một chút.
Mắt phượng khẽ động. Hàng mi đen dày từ từ nâng lên
" Ngươi vẫn là biến thành dáng vẻ này khi tiếp xúc thân mật với ta sao?" - Hạ Thất Phượng trầm giọng nói.
" Con cũng không biết. Tự nhiên, nó cứ như vậy!" - Giản Sơ Mạn ngây thơ đáp.
Sở dĩ họ nói vậy là vì Giản Sơ Mạn cả ngày là trẻ con. Đêm tới sau khi ăn cơm, nghe tới hai từ nước tắm liền biến thành dáng vẻ của một thiếu nữ. Ngủ với sư phụ cũng là dùng dáng vẻ này mà ngủ.
Hạ Thất Phượng cũng không phải ngốc. Y đương nhiên nhận ra nguyên nhân vì đâu... Cả sáng phải làm nhiều việc không có tâm trí nghĩ nơi khác. Cho nên lòng rất định, không xao động. Còn khi đến gần Hạ Thất Phượng, có những việc có chút thân mật hay xấu hổ một chút liền biến thành dáng vẻ này. Vết thương trên tay phải y là do ban chiều tập luyện, thấy con bé tư thế vận linh không đúng mới áp tới sau lưng nắm lấy hai tay con bé điều chỉnh một chút, ai ngời con bé vậy mà lại đỏ mặt, một giây liền biến thành thiếu nữ, hại pháp trận bị hỏng, phản ngược lại... Hạ Thất Phượng lấy tay che cho con bé mới khiến con bé vô thương vô tích. Nhưng tay y thì không.
Điều này nói lên điều gì? Chính là nói. Dáng vẻ này chỉ xuất hiện khi Giản Sơ Mạn động tình với y. Cho nên, y càng muốn để con bé, động tình thì tiếp tục thân mật, đến khi quen rồi cơ thể tự khác cảm thấy chai lì, nhạt nhẽo, không còn muốn nữa.
Hạ Thất Phượng ngay mặt sang. Ánh mắt không nóng không lạnh, cũng không lấy một chút kinh động. Dáng vẻ, góc độ này thật sự giống một yêu nữ mê hồn. Giản Sơ Mạn ban nãy để tiến mặt đến bên vai phải y. Y vừa quay sang bốn mắt đã va nhau. Đầu mũi cao cao còn chạm chạm vào nhau. Y cũng không có ý muốn tách chúng ta, hai họ rất gần, cử động môi mạnh một chút thì chắc bốn phiếm hồng hồng sẽ chạm nhau mất.
Ánh mắt y càng trở nên phiêu hồn. Đúng như cái vẻ yêu nữ họa quốc.
" Muốn xem không?" - Y nhàn nhạt nói, mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Giản Sơ Mạn.
Thật sự, mắt y rất đẹp, nhìn một chút đã khiến người ta như lạc, như bay bổng vào khoảng không nào đó. Khiến xiềng xích sắc dục như muốn vỡ ra. Muốn chiếm hữu, muốn giành lấy. Đó là đôi mắt khiến người ta muốn phạm tội, nhưng lại an tĩnh như khuyên nhủ không nên. Cho nên mới gọi là lạc.
Giản Sơ Mạn ở cự li này không thể không nhìn. Nhìn một chút người con bé đã nghệch ra không có phản ứng, cho nên cũng không kịp đáp. Hai mắt căng tròn chú tâm nhìn vào mắt y, như muốn ngắm nhiều thêm một chút.
Hạ Thất Phượng lại đặt trên môi một nụ cười tà mị. Y đặt tay phải lên vai đứa trẻ, đưa mặt đến gần tai trái nhỏ đang đỏ ửng lên kia. Một tiếng thở khẽ của y cũng tựa như lông vũ vừa lướt nhẹ qua tim, khiến người ta rung động, xao xuyến khó quên. Thân người hơi nhóm lên khỏi mặt nước, nhưng rồi lực tay lại mạnh mẽ một cái, cả người ngã về sau, kéo theo cả Sơ Mạn vào chậu tắm.
Giản Sơ Mạn sặc nước, cúi đầu lau mau nước, ho sặc sụa vài cái. Nhưng vẫn chưa kịp hết tràn ho, đã bị ngón tay thon dài của y trêu ghẹo, vuốt một cái nhẹ, ngón trỏ nâng cằm con bé lên, kéo về phía mình.
" Tự dùng thân thể ngươi cảm nhận đi!" - y dụ hoặc nói.
Hạ Thất Phượng điên rồi!!!!.
Cả đời Giản Sơ Mạn ta không ngờ cũng có một ngày suýt chút thì có ý nghĩ muốn cầu hoan với nữ nhân.
Con bé là nằm trên người y. Điểm nào không nên động phải thì da thịt cũng đã động rồi. Tay vì muốn bảo vệ chính mình còn chống xuống để đỡ lấy, không ngờ thứ tay chạm được lại là cái eo mềm mảnh khảnh của người thấy.
Mắt không thể thấy nhưng đều cảm nhận được. Vậy khác gì thấy là không ăn được. Khiến con người ta bứt rứt chết đi được.
Ý nghĩ muốn làm bậy nhen nhóm nổi lên. Nhưng lý trí vẫn may còn tồn tại. Tuy lần trước có lẽ quá phận. Nhưng sau đó Hạ Thất Phượng có giáo huấn một phen. Bản chất thiếu nữ thế kỉ 21 nhưng lại có phần truyền thống nổi dậy. Việc này vẫn là không nên. Hạ Thất Phượng cũng có nói, tuy y nhận dạy. Nhưng nếu có ý nghĩ không phải hay là dám quá phận, y cũng sẽ không niệm tình mà ân đoạn nghĩa tuyệt với con bé, ném con bé xuống hạ sơn, hai người mãi mãi không gặp nhau.
Nghĩ đến vậy con bé liền nhịn. Hai tay nắm chặt lại rồi từ từ ngồi lên rồi đứng lên thẳng người như hối lỗi. Y chủ động như vầy, không có gì tốt. Chỉ là đang tức giận trước hành vi ngu xuẩn kia của Sơ Mạn mà thôi.
" Sư phụ con sai rồi! Con không dám?... Sư đồ quan hệ, chính là không nên quá phận, như vậy là loạn luân. Con sẽ không mạo phạm đến người nữa!" - Giản Sơ Mạn hối lỗi nói.
" Vậy được! Còn tưởng ngươi sẽ mất lý trí, sờ mó thân thể vi sư, ta còn định nếu như ngươi làm ta sẽ băm ngươi thành 12 khúc, cho vào hầm cá tra phanh thây." - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Người quý thân thể như ngọc. Ta không dám!" - Giản Sơ Mạn hối hận nói.
" Thân thể này không đáng quý bằng ngươi!" - Hạ Thất Phượng dùng ánh mắt khẳng định thâm.tình nhìn Giản Sơ Mạn.
" Ta mong là ngươi sẽ hiểu được lời ta nói!" - y nói rồi vơ lấy trung y quấn vào, sau đó đứng dậy rời khỏi chậu tắm. Bước đi.
" Tự mình tắm rửa suy nghĩ đi!... Ta đi ngủ trước!" - Y dùng dáng vẻ chính trực liêm khiêt nói rồi rời đi.
Giản Sơ Mạn ngồi thụp xuống, thổi bong bóng nước ọc ọc ọc trầm tư.
Xem ra con bé vẫn là có thể thay đổi được. Sơ Mạn, ngươi phải sớm quên ta đi, không nên mang chấp niệm.
Ta còn không hiểu được vì sao ta lại thích người thì làm sao tìm được lý do để buông người. Tình yêu có thể đừng hỏi vì sao được không? Ta như kẻ điên dại, muốn được nhiều hơn thiệt. Là thương hại, hay là muốn y chú ý? Ta rốt cuộc vì sao lại thành ra dáng vẻ như vậy
Ta trước đây...ta trước đi không phải kiểu người sẽ yêu một người con gái....