Đỗ Thanh Thanh căn bản không nghĩ tới vận khí của Tô Kỷ Miên lại tốt đến thế.
Nàng sợ ngây người, có điểm ngốc cắt đứt điện thoại, phải một lúc lâu sau mới nhớ tới phải gửi cho Tô Kỷ Miên một cái tin nhắn, làm như vô tình hỏi nàng: "Miên Miên, bé búp bê cầu nắng kia có mang đến vận may cho em không nha ~"
"Tôi đã xem lịch hoàng đạo." Nàng nói, tiếp tục vô căn cứ, "Hôm nay là một ngày mọi sự đều lành đó."
Vui vui vẻ vẻ gửi đi như vậy, chỉ chốc lát sau đã thu lại được hồi âm.
"Có." Tô Kỷ Miên thực mau trả lời lại đây, "Ít nhiều nhờ có búp bê của Cận tiểu thư, hôm nay vận may thực tốt, tại hoạt động rút thăm trúng thưởng của phòng vẽ tranh trúng được giải nhất."
"Thật vậy sao!" Đỗ Thanh Thanh tức khắc kinh ngạc cảm thán, từng câu từng chữ dỗ nàng chơi vui vẻ, không chút nào bủn xỉn khen ngợi, "Miên Miên của chúng ta quả thực quá tuyệt vời."
"Có thời gian ra tới ăn một bữa cơm sao?" Nàng nói, cố ý muốn hẹn người ra tâm sự chuyện về phòng tranh này, "Chuyện tốt đại sự như vậy, không thể không chúc mừng chúc mừng nha."
Lần này gửi tin nhắn qua, một hồi lâu sau cũng chưa có phản hồi.
Nghĩ Tô Kỷ Miên có lẽ đang bận, Đỗ Thanh Thanh cũng liền không lại sốt ruột quấy rầy, nằm ở trên sofa lướt lướt di động, thẳng đến khi trời gần tối WeChat mới lại lần nữa vang lên.
Mở ra, là Tô Kỷ Miên gửi tới một chữ "Được".
Cũng nói với nàng: "Cận tiểu thư không cần động, tôi trực tiếp đến nhà tìm chị."
Đại khái vẫn là vì lo lắng tới chân của nàng.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc cảm giác đáy lòng ấm áp, cảm thấy cùng Tô Kỷ Miên tiếp xúc càng nhiều, càng có thể phát hiện ra một mặt ôn nhu của người này.
Cẩn thận ngẫm lại, cái cảm giác sợ hãi mỗi lần nhìn thấy nàng hồi đó cũng không biết từ khi nào đã tan thành mây khói.
"Điều đó chứng tỏ cô có tiến bộ." Ý thức được tâm lý nàng biến hóa, hệ thống hài lòng gật gật đầu, mở ra cuốn sổ nhỏ ghi nhớ lời khen cho nàng, nói, "Cố lên cố lên, thắng lợi liền ở trước mắt!"
"Vẫn là ký chủ nhà tui giỏi." Hệ thống vui vẻ tiếp tục lẩm bẩm, "Không giống hai người hôm qua, trừ bỏ "thân thiết" cũng không biết làm gì khác."
Oán niệm đây là lớn tới cỡ nào a.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.
-
Ngồi ở trên sô pha cùng hệ thống hàn huyên một lát, nửa giờ sau, truyền đến tiếng gõ cửa.
Đang giám sát người hầu thu thập trong phòng bếp, Lưu thúc nghe tiếng thực mau nhô đầu ra, bước nhanh muốn mở cửa xem là ai.
Không chờ đi tới cửa, đã bị Đỗ Thanh Thanh mở miệng ngăn cản.
"Không có việc gì Lưu thúc." Nàng nói, gợi lên mạt cười ý bảo hắn tiếp tục công việc, "Là Miên Miên tới."
"Miên Miên tiểu thư tới?" Lưu thúc nghe vậy còn rất cao hứng, "Tôi đây liền đi bảo phòng bếp bên kia chuẩn bị bữa tối."
"Không cần." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy vẫy vẫy tay, "Hôm nay cao hứng, chúng cháu đi ra ngoài ăn."
Một bên nói một bên què chân đi mở cửa, kết quả vừa mở cửa liền trực tiếp bị khiếp sợ tại chỗ.
Tô Kỷ Miên lần này...... Thế nhưng là cưỡi xe máy điện tới.
Là một chiếc màu lam nhạt, kiểu dáng còn khá xinh đẹp, còn mới đến 7-8 phần, ngoài ý muốn vô cùng hợp với nàng.
Nhưng này lại không phải là chuyện khiến người giật mình, Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn tới, thực mau thấy sọt xe người này đựng một đống lớn đồ vật, thịt các loại, rau dưa, trái cây, sữa chua.
Dưới bàn chân thậm chí còn có túi trứng gà, đồ vật nhiều đến nỗi sọt cũng chứa không hết.
Đây là đang tính làm gì vậy?
Đỗ Thanh Thanh thấy thế sửng sốt, tuy rằng không minh bạch trạng huống, nhưng vẫn là vội vàng mở miệng kêu Lưu thúc đi lên giúp lấy đồ.
Liền như vậy lòng tràn đầy nghi hoặc khập khiễng đi theo vào, thẳng đến khi toàn bộ đồ vật được dọn vào xong mới cuối cùng nghe thấy Tô Kỷ Miên mở miệng, nói với nàng: "Không phải Cận tiểu thư nói sao, ăn cơm a."
"Nghĩ Cận tiểu thư hành động không tiện, cho nên trực tiếp mua nguyên liệu nấu ăn về." Nàng nói, bên môi chậm rãi gợi lên nụ cười.
"Giống như ngày đó, ăn BBQ được không?"
"......"
Tô Kỷ Miên khổ công nấu cơm, Đỗ Thanh Thanh làm sao có thể cự tuyệt.
Lưu thúc từ trước đến nay rất có nhãn lực, đứng ở một bên nghe được các nàng nói chuyện với nhau, ngay sau đó liền an bài người chuẩn bị giá nướng và than củi.
Hôm nay thời tiết thực tốt, buổi tối có rất nhiều sao, gió đêm cũng mát mẻ.
Lưu thúc dò hỏi ý kiến Đỗ Thanh Thanh, sau đó liền định địa điểm nướng BBQ là ở sân thượng.
Vốn định giữ lại vài người hỗ trợ nướng thịt, nhưng nghĩ đến đây là tiệc tư nhân của tiểu thư và bằng hữu, vì thế liền chỉ phái người ở dưới lầu thủ sẵn, tiểu thư có yêu cầu cái gì thì đi lấy.
Thực mau, dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Thanh Thanh, than lửa liền nổi bùng lên.
Tô Kỷ Miên lúc mua thịt cố ý thêm chút tiền nhờ người rửa sạch xâu sẵn, lúc này chỉ đơn giản ngồi chờ đặt lên giá là có thể nướng, rải lên chút ớt cay, chỉ mới ba bốn phút trôi qua, mùi thơm đã chậm rãi bay lên.
Bay vào xoang mũi, cũng không biết như thế nào ngay cả trái tim cũng đi theo nóng lên.
Lại là không khí gia đình đó, Đỗ Thanh Thanh nhìn nhìn, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia hình ảnh quen thuộc.
Dứt khoát xê dịch ghế sofa nhỏ của mình lên phía trước, ngồi ở bên cạnh Tô Kỷ Miên xem người ta bận việc.
Căn cứ khái niệm không làm nhọc thì không thể hưởng thụ, lâu lâu sẽ giúp người ta đặt lên mấy xâu thịt dê, khung cảnh trong lúc nhất thời đặc biệt hài hòa, giống như hai người bạn quen biết nhiều năm, ăn ý mười phần.
Chính là khiến hệ thống thèm hỏng rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể móc ra mấy bao khoai lát răng rắc răng rắc nhai.
Đỗ Thanh Thanh nghe thấy tức khắc gợi lên khóe miệng.
Lúc sau cũng nhẹ giọng mở miệng, câu được câu không cùng Tô Kỷ Miên trò chuyện về chuyện ở trường học hôm nay, cũng ăn một xiên rồi lại một xiên thịt Tô Kỷ Miên đưa qua.
Thích ý cực, chỉ chốc lát sau liền ăn no, nhìn Tô Kỷ Miên dọn dẹp tàn cục xong xuôi, lại cùng người ta ngồi ở trong lều trại nhỏ nghỉ ngơi.
Hôm nay ngôi sao thật sự đặc biệt đẹp.
Đỗ Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn nửa ngày, tâm tình cũng dần biến đổi, lời nói cũng không nhịn được nhiều lên, mở miệng nói: "Thật sự là quá tốt."
"Ừm?" Tô Kỷ Miên nghe vậy nhướn mày, ngay sau đó nhẹ nhàng chuyển mặt qua, "Cận tiểu thư nói cái gì?"
"Là đang chúc mừng em." Đỗ Thanh Thanh thực nhanh gật gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ lên vai nàng, "Về sau Miên Miên của chúng ta có thể đến phòng vẽ học tập rồi, học càng nhiều vẽ cũng nhất định càng thêm xinh đẹp."
"Đến lúc đó nhớ vẽ cho tôi mấy tấm nha." Đỗ Thanh Thanh nói, cúi đầu lén lút đếm đếm ngón tay.
Nàng thật sự rất thích tranh của Tô Kỷ Miên, chỉ cần nhìn thôi cũng liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui, vì thế liền ở trong lòng tính toán, muốn có một bức treo ở đầu giường, một bức treo ở nhà ăn, một bức treo ở phòng tắm......
Tính rất nhiều, mừng rỡ đến nỗi đôi mắt đều nheo lại.
Ở thời điểm nào đó, tâm tình tốt thật sự sẽ lây bệnh.
Tô Kỷ Miên nhìn chằm chằm người bên cạnh, vẫn chưa đáp lại lời nàng nói, mà là quay đầu xách túi đồ ăn vặt lại đây, từ bên trong lấy ra một hộp kẹo.
Đưa tới trước mặt Đỗ Thanh Thanh, hỏi nàng: "Cận tiểu thư thích kẹo vị gì?"
"Dâu tây đi." Đỗ Thanh Thanh nói, vui tươi hớn hở, "Cảm ơn."
"Không khách khí." Tô Kỷ Miên nói, cầm hộp kẹo trong tay lắc lắc, đổ ra hai viên kẹo dâu tây, làm giống như mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, chia cậu một viên tớ một viên.
Làm xong này đó rồi mới lại lần nữa mở miệng: "Cận tiểu thư thật sự thích bức vẽ của tôi sao?"
"Đương nhiên." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, "Tranh của Miên Miên đặc biệt đẹp, rất xinh đẹp, có linh tính, cho dù là người không am hiểu hội họa như tôi cũng chỉ liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra vẻ đẹp trong đó."
"Nói ngắn lại......" Nói tới đây nàng tạm dừng một lát, ở trong đầu tìm cái từ ngữ thích hợp để hình dung, lúc này mới tiếp tục nói, "Tựa như bầu trời đầy sao lúc này vậy, vừa thấy liền khiến tâm tình thực tốt đẹp."
"Em về sau tuyệt đối sẽ có nhiều đất dụng võ, không chừng sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng gần xa đó nha." Đỗ Thanh Thanh cười cười, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy tươi sáng, "Tin tưởng chính mình, em thật sự đặc biệt rất giỏi."
Hiếm có nói với nàng về chuyện tương lai.
Mặc dù Đỗ Thanh Thanh có kịch bản trong tay, có thể bằng cách này nhìn được tương lai phát triển ra sao, nhưng dù sao thì công ty cũng có quy định, sự tình liên quan đến cốt truyện đều không được nói.
Vì phòng ngừa bị trừ tiền lương, Đỗ Thanh Thanh đối với chuyện này thực sự e dè, ngày thường căn bản không dám xằng bậy.
Nhưng hôm nay lại không biết sao lại thế này......
Đỗ Thanh Thanh thở dài, ngay sau đó liền bắt đầu ở trong lòng cùng hệ thống cảm khái, sao mà chỉ ăn thịt nướng lại có thể đạt được hiệu quả như uống say vậy a.
"Cô giả bộ như không nghe thấy có được không." Nàng thở dài, da mặt dày cùng hệ thống cò kè mặc cả, "Lại trừ nữa tiền lương thật sự chẳng còn."
Thật sự là quá thảm, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng thực mau rũ xuống, vì chuyện vừa rồi biết vậy chẳng làm.
Nguyên bản đang khó chịu rầu rĩ, nhưng không nghĩ tới Tô Kỷ Miên bên kia lại thực mau mở miệng đáp lời nàng vừa nói.
"Tôi đã biết." Nàng nói, cũng không biết nhớ tới cái gì, lúc này ý cười giấu ở đáy mắt thế nhưng so với vừa rồi càng sâu thêm vài phần, "Tôi sẽ thực nỗ lực."
Ngữ khí thực nhẹ rồi lại thực kiên định, ngay cả khóe môi cũng hơi hơi giương lên, thoạt nhìn có vẻ là thật sự vui vẻ.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế thực mau quên mất chuyện tiền lương, theo bản năng lại lần nữa vươn tay lên, vốn định vỗ vỗ bả vai nàng nói câu cố lên.
Nhưng ai biết mới vừa duỗi qua, lại đột nhiên bị Tô Kỷ Miên bắt được cổ tay.
Dùng sức còn rất lớn, Đỗ Thanh Thanh giãy giụa vài lần cũng chưa thoát được.
Làm sao vậy, vì cái gì đột nhiên như vậy, sẽ không phải là lại buồn bực đi?
Đỗ Thanh Thanh bị nàng dọa sợ, đầu tức khắc meo meo rũ xuống, nghĩ có lẽ người ta đại khái là không thích bị vỗ vào.
Đang muốn xin lỗi, rồi lại đột nhiên nghe được người trước mắt mở miệng, thanh âm nghe lên vẫn như vừa rồi, bình đạm và ôn nhu, thực nhẹ thực nhẹ kêu nàng: "Cận tiểu thư?"
"Ơi!" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy hơi khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó liền phát hiện...... Tô Kỷ Miên cũng không biết từ khi nào lại đột nhiên chậm rãi tới gần chút.
Lều trại là loại một người, không gian bên trong rất nhỏ rất nhỏ, Đỗ Thanh Thanh không biết nàng muốn làm cái gì, cũng liền phản xạ có điều kiện lui lui về sau, phía sau lưng thực mau dựa lên lều trại bên cạnh.
Thẳng đến khi không còn đường thối lui nữa, mới rốt cuộc lại lần nữa nhìn thẳng mặt Tô Kỷ Miên, gương mặt thực hồng, hô hấp có chút nặng nề, cùng với màn đêm ôn nhu, thực sự là đẹp không gì sánh được.
Giống như lời nàng nói lúc nãy vậy, tựa như ngôi sao, nhìn thôi cũng khiến tâm tình trở nên tốt đẹp.
Tô Kỷ Miên ngay sau đó liền nhẹ nhàng cười cười.
Cắn viên kẹo trong miệng nuốt xuống, thở sâu chậm rãi nhích người đến, nhìn đôi mắt Đỗ Thanh Thanh, nhẹ giọng nói: "Có chuyện này kỳ thật đã giấu Cận tiểu thư thật lâu."
"Tên thật của em.. không phải Kỷ Tô Miên." Nàng nói, ngón tay dần dần buộc chặt, nắm chặt lấy những ngón tay bị nhiễm lạnh của Đỗ Thanh Thanh, ý cười nơi đáy mắt ôn nhu vô cùng, "Em tên thật là Tô Kỷ Miên."
Như là sợ nàng nghe không hiểu, ngữ khí rất chậm, một chữ một chữ cắn cho nàng nghe.
Nhưng hợp cùng màn đêm, nghe qua lại trộn lẫn nhiều thêm vài phần ám muội trong đó, nghe thấy liền gọi lòng người ngứa ngáy.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, gương mặt thực mau nóng lên, lẩm bẩm: "Ừm, ừm."
Tiếng nói vừa dứt liền lại lần nữa nghe được Tô Kỷ Miên tiếp lời: "Chẳng qua là cũng không có gì, không ngại chị kêu em là Miên Miên, cũng giống như không ngại em kêu chị là Cận tiểu thư."
"Cận tiểu thư." Nàng cười cười, nhìn cặp mắt xinh đẹp của Đỗ Thanh Thanh, sau một lúc lâu cuối cùng thoáng cúi xuống, nương theo ánh trăng, nương theo tâm tình sung sướng, nương theo phong cảnh hòa hợp này, hôn nàng.
Mấy chữ cuối cùng hợp lại cùng vị ngọt của viên kẹo dâu tây, trực tiếp ẩn trong nụ hôn nhỏ vụn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị."