Đỗ Thanh Thanh què chân thật sự hành động không tiện, cuối cùng vẫn là Tô Kỷ Miên hỗ trợ đi lấy giấy.
Cũng không biết như thế nào lại chảy máu mũi.
Đỗ Thanh Thanh cảm thấy thẹn chết đi được, rũ đầu ngồi xuống ghế, nhét giấy vào lỗ mũi hóa thành ông lão râu bạc phơ nhỏ yếu lại bất lực.
Đến mắt cũng không dám nâng, nếu xung quanh mà có cái hố chắc chắn sẽ lập tức chui vào, sợ ở lại đây bị Tô Kỷ Miên thấy sẽ chê cười.
Ai ngờ đang sợ hãi, Tô Kỷ Miên ngồi ở trên giường lau tóc quả nhiên liền như nàng suy nghĩ, hơi hơi gợi lên khóe miệng.
Mắt nhìn chim cánh cụt Đỗ Thanh Thanh cúi thấp đầu kia, một lát sau nhẹ nhàng mở miệng, làm như mang theo nghi vấn hỏi một câu: "Cận tiểu thư gần đây bị nóng trong người sao?"
Đỗ Thanh Thanh: "......"
Đúng vậy, mới vừa rồi quả thực rất nóng.
Tình huống trước mắt này thật giống như là công khai xử tội.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, sao lại cảm giác không khí quanh thân đều lộ ra xấu hổ, thiếu chút nữa muốn ngất đi, trầm mặc một lúc sau, vẫn là nhịn không được muốn chạy.
Vì thế liền kéo lê thân hình mệt mỏi gian nan đứng lên, lắp bắp cùng Tô Kỷ Miên nói: "Tôi không, không ở lại quấy rầy, em sớm một chút nghỉ, nghỉ ngơi."
Nói cho hết lời, cái chân lành lặn kia lập tức vung về phía trước nhảy như bay, giống con chuột túi hoang mang rối loạn nhảy nhảy ra khỏi cửa phòng Tô Kỷ Miên, mới vừa đi khỏi liền tự trách biết vậy đã chẳng làm.
Nếu không ở lại trong phòng lâu như vậy thì tốt rồi, thế thì cũng sẽ không cùng người ta đụng phải một màn xấu hổ như vậy.
Cũng không biết liệu em ấy có nghĩ nhiều hay không.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn nhăn, vừa lết thân trở về phòng vừa gõ gõ hệ thống ở trong đầu, kêu nàng thương xót ghi nhớ cho mình cái tai nạn lao động đi, rốt cuộc đêm nay nàng thật sự đã ném mất mặt mũi tới tít chân trời.
Cứ như vậy một đường tới đầu cầu thang, vừa mới chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên nghe được phía sau có động tĩnh.
Đỗ Thanh Thanh quay đầu lại xem, thực mau nhìn thấy cửa phòng của Tô Kỷ Miên không biết từ khi nào đã lặng lẽ mở ra.
Mà chủ nhân căn phòng kia, lúc này dựa một nửa thân người trên khung cửa, bên môi mang theo mạt mỉm cười, làn da trắng sáng, khuôn mặt xinh đẹp tới cực điểm.
Chẳng sợ trên sợi tóc treo toàn là bọt nước cũng thực xinh đẹp, hết thảy hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa như vậy.
Đỗ Thanh Thanh xem đến ngây người, phải sau một lúc lâu mới cuối cùng phản ứng lại đây, vẫy vẫy tay với nàng: "Miên Miên làm sao vậy?"
"Không có gì." Tô Kỷ Miên đáp, cũng giơ tay lên lắc lắc lại với nàng, ẩn trong đôi ngươi kia là sự ôn nhu ấm áp, "Chỉ là đột nhiên nhớ tới có chuyện quên nói."
"Cho nên...... Cố ý tới cùng Cận tiểu thư bổ sung một câu ngủ ngon."
-
Có lẽ là bởi vì câu ngủ ngon kia, đêm nay Đỗ Thanh Thanh thật đúng là ngủ một giấc ngon lành.
Nàng hai ngày này mệt lợi hại, thân thể hao mòn nghiêm trọng, buổi sáng thức dậy so với thường ngày trễ hơn rất nhiều, vừa nhìn thời gian thế nhưng đã gần 9 giờ.
Tô Kỷ Miên lúc này đã sớm đi rồi.
Đỗ Thanh Thanh ngáp một cái, cầm phun sương phun cho cổ chân của mình, sau đó liền rời giường rửa mặt, một bên rửa rửa một bên cùng hệ thống cảm thán bản thân thật là khó khăn, trong chốc lát còn phải cô độc què chân làm cơm sáng.
"Hài, mấy cái đó đều không tính là gì cả." Hệ thống thở dài, trong thanh âm mang theo tràn đầy mệt mỏi, "Rõ ràng tôi mới là người khổ hơn......"
Đỗ Thanh Thanh nghe thế vội hỏi: "Cô làm sao vậy?"
"Không phải ngày hôm qua tôi biến mất sao." Hệ thống nói, trong thanh âm mang theo oán niệm, "Thực tế là cấp trên lại lâm thời sai khiến nhiệm vụ, nói một hệ thống ở thế giới nào đó có việc xin nghỉ, bảo tôi lên thay một chút."
"Tôi lúc ấy liền nghĩ thế thân một hôm thôi mà, cũng không có gì khó, cho nên liền đi, kết quả ai ngờ......." Hệ thống chép miệng, khuôn mặt già đỏ bừng, "Ai biết ký chủ thế giới kia lại cùng mục tiêu của nhiệm vụ "thân thiết" cả đêm!"
Đỗ Thanh Thanh tức khắc khiếp sợ: "A?"
"Ài." Hệ thống lắc đầu, quả thực không còn gì thiết sống, "Cô cũng biết, công ty chúng ta có trình tự bảo hộ sân khấu, khi gặp phải loại tình huống này đều sẽ tự động bật chức năng mosaic (làm nhiễu), có tác dụng che chắn."
"Cho nên là...... Tui hôm qua bị bắt nhìn màn mosaic cả đêm!"
Này cũng quá thảm.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc buồn cười lại đau lòng, vì thế vội vàng an ủi hệ thống không có việc gì không có việc gì, dù sao cũng chỉ là đi thay một ngày, làm xong là tốt rồi.
Sợ người khó chịu, còn cố ý tặng nàng hai túi khoai lát vị mới.
Lúc này hệ thống vui sướng hơn nhiều, ôm khoai lát vừa ăn vừa khen, vẫn là ký chủ nhà mình tốt nhất.
Cứ như vậy khen khen đến tận lúc Đỗ Thanh Thanh xuống lầu, làm cho nàng còn rất ngượng ngùng, mau chóng làm hệ thống nhắm miệng lại.
Ngay sau đó liền nhanh bước chân hơn một chút, khập khiễng tới phòng bếp.
Sợ bản thân lát nữa ăn quá muộn thì dạ dày sẽ không thoải mái, còn nghĩ tùy tiện tìm chút nguyên liệu nấu qua loa mà làm.
Ai ngờ chỉ chớp mắt, lại đột nhiên phát hiện trên bàn phòng bếp có một cái thùng giữ nhiệt, mặt trên còn dán tờ giấy, rõ ràng là chữ viết của Tô Kỷ Miên, nói là vì cảm tạ mình cho nàng ở lại, cho nên cố ý giúp mình làm cơm sáng.
Này cũng quá có tâm đi.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế đáy lòng tức khắc ấm áp, vội vàng mở nắp thùng giữ nhiệt, thấy bên trong là cơm chiên trứng cháo gạo kê, mùi hương còn rất thơm.
"......"
Một bữa cơm ăn đặc biệt vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thanh Thanh nhàn không có việc gì, mở ra WeChat cùng Tô Kỷ Miên thuận miệng hàn huyên vài câu, sau đó thì bắt đầu nằm ở trên sô pha làm cá mặn.
Chân nàng lúc này vẫn chưa khỏi, không thể đi quá nhiều, gì cũng không thể làm, chỉ có thể nằm chơi di động.
Đến cả ra ruộng cũng không thể đi!
Nàng bất đắc dĩ, thật sự lo lắng cho mấy mống khoai tây đó của mình, ngứa tay nửa ngày, dứt khoát download cái trò chơi làm ruộng.
Tưới nước bón phân nảy mầm thu hoạch, so với mấy củ khoai tây của nàng lớn mau hơn rất nhiều.
Đỗ Thanh Thanh chơi rất vui vẻ, không cẩn thận quên mất thời gian, buồn buồn chơi chơi liền chơi đến giữa trưa, vừa nhấc mắt lên thì Lưu thúc bọn họ đều đã trở về.
Xa cách hai ngày, cũng không biết tiểu thư có phải chịu ủy khuất hay không.
Lưu thúc không đợi buông hành lý đã vội vàng tiến lên quan sát, mới vừa phát hiện chân Đỗ Thanh Thanh bị thương, lập tức gọi điện thoại kêu bác sĩ tư nhân, thật sự không yên tâm, một hai phải bắt nàng khám lại một lần.
Làm cho Đỗ Thanh Thanh vừa cảm động lại bất đắc dĩ, không có biện pháp chỉ có thể mặc hắn đi.
Mà bên kia, Đỗ Nhược Thu lại phơi đen thêm vài độ, lúc này cũng đến gần, nói nhỏ vào bên tai nàng: "Chị họ, phòng vẽ tranh chị nói em tìm đã liên hệ xong rồi."
Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt Đỗ Thanh Thanh liền sáng lên: "Thật sao! Mau ngồi xuống đây nói cho chị nghe một chút."
"A Thu nhà chúng ta cũng thật là có khả năng nha." Nàng nói, không chút nào bủn xỉn khen ngợi, "Vừa đi chơi mà làm việc vẫn hiệu quả, giỏi quá giỏi quá."
Nói mấy câu, tức khắc khen đến nỗi khiến khuôn mặt nhỏ của Đỗ Nhược Thu phiếm hồng.
Vui vẻ vui vẻ ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ từng chút một công đạo với nàng.
Nói ngắn lại, kỳ thật phòng vẽ tranh là tìm cho Tô Kỷ Miên.
Đỗ Thanh Thanh từ rất sớm trước kia đã từ kịch bản nhìn đến, Tô Kỷ Miên về sau sẽ trở thành họa sĩ có chút danh tiếng, tiền kiếm được không tính quá nhiều, nhưng cũng có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.
Nhưng nói thật, đối với hiện trạng như vậy, Tô Kỹ Miên càng có rất nhiều không thỏa mãn.
Người làm nghệ thuật, trong lòng nhất định luôn chứa ngạo khí cùng khát vọng.
Khi đó Đỗ Thanh Thanh từ kịch bản đọc ra rất nhiều bất đắc dĩ, ban đầu trong nhà Tô Kỷ Miên nghèo, không có biện pháp đi học và vẽ tranh một cách có hệ thống, tuy rằng ngày thường vẽ không tồi, nhưng căn bản không thể lên được trình độ xứng tầm.
Cũng may về sau người này nỗ lực, nỗ lực kiếm tiền nỗ lực học tập, chung quy là cũng được đến không ít thu hoạch.
Nhưng lại bởi vì phong cách cùng kỹ xảo sớm đã thành hình không dễ gì sửa đổi, thế cho nên về sau thường xuyên xuất hiện hạn chế, rất khó lại khởi kích bọt nước gì.
Thật sự là...... Quá đáng tiếc.
Đỗ Thanh Thanh khuông nghĩ để cuộc đời nàng trải qua kịch bản như vậy, cũng khuông muốn nàng tiếc nuối hối hận, vì thế liền chủ động hướng Đỗ Nhược Thu đưa ra thỉnh cầu, hy vọng nàng giúp mình tìm phòng vẽ tranh có khả năng hỗ trợ thích hợp nhất với Tô Kỷ Miên.
Suy cho cùng thì Đỗ Nhược Thu là đi theo nghệ thuật, đối với các loại môn đạo trong vòng hiểu được rất nhiều, có nàng làm việc bản thân mình cũng rất an tâm.
Nghĩ đến đây Đỗ Thanh Thanh nở nụ cười, nghiêm túc nghe Đỗ Nhược Thu nói xong, ngay sau đó liền nâng lên tay vỗ vỗ bả vai nàng, mời nàng lưu lại ăn cơm.
Thuận tiện còn đem tiền căn hậu quả sự tình công đạo cho Lưu thúc, nhờ hắn lập tức gọi người đi làm công chuyện.
Còn về chuyện rốt cuộc muốn làm cái gì bây giờ........
Đỗ Thanh Thanh cười cười, duỗi tay đưa một tấm thẻ cho Lưu thúc, kêu hắn nhất định hỗ trợ thuyết phục phòng vẽ tranh bên kia phối hợp với mình một chút, tiền không là vấn đề.
Nàng muốn, làm một đợt rút thăm trúng thưởng.
-
Lưu thúc bên kia hiệu suất làm việc thực mau, sự tình tiến triển đặc biệt thuận lợi, giữa trưa vừa qua khỏi, phòng vẽ tranh đã cùng trường học chào hỏi thương lượng xong xuôi, trực tiếp gọi người cầm đơn tuyên truyền và thùng rút thăm trúng thưởng vào vườn trường.
Dựa theo nhân cách của Tô Kỷ Miên mà nói, Đỗ Thanh Thanh nếu là tùy tiện đưa nàng đi học, người này tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Suy cho cùng thì phòng vẽ tranh tốt như vậy học phí cao dọa người, Tô Kỷ Miên khẳng định không muốn vô duyên vô cớ thiếu nàng ân tình này.
Nếu như vậy, chi bằng ngụy trang thành là nữ thần may mắn chiếu cố, vận mệnh chỉ dẫn.
Trực tiếp kêu phòng vẽ tranh giả là vì tuyên truyền mà đi vào trường học, hơn nữa thả ra mánh khóe rút thăm trúng thưởng, tỏ vẻ chỉ cần ở trong thùng bốc được một tờ giấy duy nhất có ghi chữ chúc mừng là có thể đạt được chương trình học một năm miễn phí.
Sau đó mua chuộc người giám sát, lúc Tô Kỷ Miên bốc xong đưa cho nàng xem thì làm giả thành tờ giấy chúc mừng kia là tốt rồi.
Đây chính là kế sách mà Đỗ Thanh Thanh mất hai ngày hai đêm mới nghĩ ra được, tuy rằng thực hiện có chút phiền toái, nhưng chỉ cần có tiền liền không phải vấn đề.
Vì thế nàng còn cố ý mua chuộc này đó bạn cùng phòng của Tô Kỷ Miên, kêu nàng nhất định phải mang người qua đi rút thăm trúng thưởng.
Cứ như vậy tuyệt đối không có sai sót.
Đỗ Thanh Thanh cười cười, vui vẻ vui vẻ dựa vào trên sofa mát xa chân què nhỏ của mình, một bên ấn ấn một bên xem đồng hồ, lén lút chờ đợi bên kia truyền đến tin tức tốt.
Thời gian liền như vậy một chút trôi đi, dần dần tới chạng vạng.
Đầu bên kia điện thoại cũng đánh lại đây.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc vui mừng khôn xiết, mau chóng ngồi thẳng thân thể tiếp nhận điện thoại: "Sự tình tiến triển thế nào?"
"Hết thảy đều ok." Người ở đầu bên kia cùng nàng hội báo, "Đã kêu Tô tiểu thư điền vào đơn và nhận thẻ học viên, đến lúc đó nàng liền có thể tới đi học."
"Vậy là tốt rồi tốt rồi." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn."
Nghĩ mọi người bận việc vất vả nửa ngày như vậy, vì thế liền lại lần nữa định mở miệng, muốn mời đám người tham dự vụ rút thăm trúng thưởng lần này cùng đi ăn bữa cơm.
Coi như là cảm tạ, thuận tiện cũng có thể nhờ các nàng về sau hỗ trợ chiếu cố Tô Kỷ Miên.
Bàn tính đánh đến rất vang, vừa mới chuẩn bị nói chuyện.
Kết quả không đợi phun ra một chữ, đã nghe thấy giọng nói của người nọ lần nữa truyền qua ống nghe, có chút ngượng ngùng nói với nàng: "Chẳng qua là.... Ngài cũng không cần cảm tạ chúng tôi đâu."
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy hơi khựng người: "Lời này nghĩa là sao?"
"Bởi vì Tô tiểu thư vận khí thật sự quá tốt." Người nọ nói, "Tuy rằng bọn tôi trước đó đã chuẩn bị tốt tờ giấy, trong một khắc khi nàng đưa qua liền trộm đổi, nhưng khi nhìn kỹ lại thì động tác này quả thực dư thừa."
"Tô tiểu thư nàng...... Thật sự bốc trúng tờ giấy kia."
"Tờ giấy duy nhất, nằm hỗn loạn trong mấy trăm tờ giấy trắng, có dòng chữ chúc mừng."
- ---------------
Editor có lời muốn nói: Chị gái, đừng quên Tô Kỷ Miên có "hào quang nhân vật chính" nha~
Hệ thống: Mị đã bị bắt phải nhìn mosaic cả đêm! Vẫn là ký chủ của mình tốt nhất!
Editor:...
Hệ thống: Sao cưng lại nhìn chị bằng ánh mắt thương hại?!