Gió đêm thực lạnh, nhưng nụ hôn dừng trên môi lại thực nóng cháy.
Đỗ Thanh Thanh cả người đều ngốc, căn bản không ý thức được hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, cứ như vậy sững sờ tại chỗ, một cử động cũng không dám, trong đầu như là bắn pháo hoa, nổ bùm bùm làm cả người nàng mềm nhũn, sọ não choáng váng.
Như, như thế nào lại đột nhiên hôn nàng!
Nàng choáng váng, ngây ngốc một hồi lâu mới nhớ tới hỏi hệ thống: "Đây là có chuyện gì?!"
"Tui có biết đâu!" Thanh âm của hệ thống thực mau từ trong đầu vang lên, bên trong còn bọc đầy oán niệm, "Trước mắt tất cả đều là một mảnh mosaic!"
Ma chú gì đây, sợ cái gì cái đó liền tới vậy!
Hệ thống thở dài, bất giác không còn gì thiết sống, thực mau ngậm miệng chạy tới một góc tự bế.
Chỉ để lại một mình Đỗ Thanh Thanh đối mặt với cục diện không thể tưởng tượng được như vậy.
Tô Kỷ Miên vì cái gì muốn hôn nàng.......
Đỗ Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng chưa từng bị người ta hôn qua, lúc này căn bản không hiểu nổi trạng huống.
Chỉ cảm thấy gương mặt càng lúc càng hồng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, hô hấp đều tùy theo bản năng vô thức tăng lên, độ nhạy của mọi giác quan cũng tại một khắc này giống như đạt tới đỉnh núi.
Lòng bàn tay Tô Kỷ Miên thực nóng.
Ôm ấp cũng vậy, thơm thơm, ấm áp, ở giây phút ôm lên kia đủ để triệt tiêu hết thảy gió lạnh.
Ngay cả nụ hôn và hô hấp cũng thực ngọt, bọc bởi hương vị của viên kẹo dâu tây, thực sự khiến người ta khó quên.
Đỗ Thanh Thanh dùng thật lớn sức lực mới tránh thoát khỏi tay nàng, thấp đầu hoảng hốt đẩy đẩy nàng sang một bên, muốn hỏi nàng một chút em rốt cuộc đang làm gì, tôi đều sắp thở không nổi.
Lời nói đã tới bên miệng, nhưng lại đột nhiên bị giọt nước trong suốt rơi lên má đánh gãy suy nghĩ.
Khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy trong hốc mắt của Tô Kỷ Miên mang theo ý cười cùng nước mắt, cũng nghe em ấy chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn Cận tiểu thư."
"Chị là người đầu tiên nói những lời như vậy với em."
-
Đêm nay ánh trăng thực mỹ lệ.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở lều trại, nghe người này phá lệ mở rộng cửa lòng kể cho mình nghe một cái chuyện xưa, tổng kết một chút, đại khái là câu chuyện về một bé gái từ nhỏ đã không được yêu thương, chỉ có thể dựa vào vẽ tranh miễn cưỡng trải qua từng ngày.
Đứa bé trong câu chuyện kia vừa cô độc lại đáng thương, từ khi có ký ức đã bắt đầu vẫn luôn bị người mẹ trọng nam khinh nữ xem nhẹ, duy nhất đối xử tốt với mình là cha nàng cũng ngoài ý muốn bị bệnh nan y, chỉ có thể nằm ở trên giường dựa vào khoản thuốc men đắt đỏ duy trì sinh mệnh.
Tuổi thơ ấu của đứa bé ấy từ đầu đến cuối đều là tịch mịch và hắc ám, chỉ có vẽ tranh mới có thể an ủi tâm hồn nàng.
Thực nhiệt tình yêu thích và đam mê.
Vì thế bắt đầu từ khi đó, bé gái vẫn luôn có một nguyện vọng, hy vọng sau này lớn lên có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại, vẽ thật nhiều thật nhiều bức tranh xinh đẹp, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho cha, có được một cuộc sống tốt đẹp hơn cho chính bản thân mình.
Nguyện vọng tựa như một hạt giống, cứ như vậy ở trong lòng bồng bột sinh trưởng, đứa trẻ vì nguyện vọng này vẫn luôn kiên cường dũng cảm liều mạng nỗ lực, một chút một chút thế nhưng đã trôi qua thật nhiều năm.
Dẫu vậy mặc kệ nàng có nỗ lực như thế nào, cũng vẫn luôn có đủ loại thanh âm nói với nàng, vẽ tranh là không có đường ra, ngươi vô pháp thành công, trong nhà thiếu tiền như vậy còn không bằng mau chóng đi kiếm cái việc làm, làm mấy thứ này cũng chẳng thể ra cơm ăn.
Quả thực là...... Lãng phí thời gian.
Ngay cả những người thân thiết cũng đều đang mắng nàng bất hiếu.
Đứa trẻ có rất nhiều lần suýt chút nữa muốn từ bỏ, thậm chí cũng không biết bản thân rốt cuộc là kiên trì làm cái gì, liều mạng như vậy vì cái gì.
Cho đến khi gặp được người trước mắt này.
Nàng nói với mình rằng, tôi vô cùng thích tranh của em, em vẽ đặc biệt xinh đẹp, về sau nhất định sẽ trở thành một họa sĩ ghê gớm.
Mộng tưởng lúc nhỏ giống như đóa hoa bừng nở, vào giờ khắc này xán lạn vô cùng, nói những lời trùng hợp như nàng nói.
Đỗ Thanh Thanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Kỷ Miên cười vui vẻ như vậy.
Nàng dừng một chút, nghĩ thầm muốn duỗi tay vỗ vỗ lên người người kia, muốn lấy hành động này biểu đạt lời an ủi của bản thân.
Mới vừa nhấc tay lên, đột nhiên nhớ tới nụ hôn ái muội cực điểm vừa rồi, bàn tay nhỏ trắng nõn tức khắc run rẩy thu thu trở về.
Ngồi ở tại chỗ do dự một lúc lâu, sau đó dứt khoát chuyển dời mục tiêu đến trên đầu nàng.
Như là dỗ dành người bạn nhỏ, sờ sờ hai cái, vỗ vỗ, cuối cùng nói: "Cố lên."
"Tôi tin tưởng Miên Miên là giỏi nhất." Nàng nói, bên môi dần dần nổi lên mạt ý cười xinh đẹp, "Tôi sẽ luôn chờ đến một ngày em thành danh."
Vừa ấm lòng lại có thành ý cổ vũ.
Tô Kỷ Miên cũng cười cười theo, mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu hờ hững phun ra một câu: "Chị không sợ em lại hôn chị sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Thanh Thanh hoảng hốt thu tay về, đáy mắt lộ rõ mười phần khẩn trương.
Người này từ trước đến nay đều là như thế, ở phương diện tình cảm vẫn luôn trì độn như đứa ngốc.
Tô Kỷ Miên thở dài, ngước mắt nhìn nàng, rồi lại thực mau lại lần nữa lộ ra mỉm cười.
Nhưng mà cũng không có sao cả, nàng có đủ thời gian cùng tinh lực, có thể chờ, chờ người kia lại lần nữa thông suốt, chờ người ấy một lần nữa thích mình.
"Chọc chị thôi." Tô Kỷ Miên cười cười, chui ra khỏi lều trại đứng lên, lấy áo khoác treo ở trên ghế lại đây khoác lên người Đỗ Thanh Thanh.
Chỉ là nói: "Cận tiểu thư, ngủ ngon."
Cùng với: "Em vô cùng thưởng thức chị."
-
Đỗ Thanh Thanh một đêm này ngủ thực không yên ổn, có lẽ là bởi vì trước khi ngủ nghe qua quá nhiều chuyện xưa, đêm nay nàng thế nhưng phá lệ làm một giấc mộng thật dài.
Trong mộng có rất nhiều rất nhiều hình ảnh giao điệp ở bên nhau, phân không rõ đầu đuôi ra sao, cũng phân không rõ rốt cuộc là chân thật hay ảo ảnh.
Giống như xem phải một bộ phim điện ảnh đặc biệt hại não, Đỗ Thanh Thanh sau khi tỉnh lại cả người đều ngốc.
Sửng sốt một lúc lâu sau mới cuối cùng rời giường đi rửa mặt, rồi khi nhìn tới kem đánh răng vị dâu tây của mình, trong đầu lại lần nữa hiện lên khuôn mặt của Tô Kỷ Miên.
Đúng vậy, tối hôm qua nàng đã hôn mình.
Đoạn ký ức kia mới vừa toát ra tới, Đỗ Thanh Thanh lập tức đỏ bừng mặt, tăng tốc rửa mặt xong xuống lầu ăn cơm, đáy lòng như cũ để ý đến chuyện kia không thể nào giảm bớt được.
Vì thế liền thừa dịp người hầu đều đang bận rộn, kéo lại Lưu thúc, lén lút tìm hắn dò hỏi, một người mà mình tự nhận là bằng hữu lại đột nhiên hôn mình một chút, này rốt cuộc là có ý tứ gì?
Lưu thúc tức khắc giật mình: "Kia nhất định là thích tiểu thư a!"
"Không có liên quan tới cháu!" Đỗ Thanh Thanh tức khắc hoảng loạn, "Đây là bạn của cháu nhờ cháu đi hỏi thôi."
"Ồ." Lưu thúc đáp một tiếng, râu mũi trên dưới chuyển động, "Vậy người mà bạn của ngài nói kia là nam hay nữ?"
Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu làm bộ hồi tưởng: "Nữ, cả hai đều là nữ."
"Nữ thì hẳn là không có vấn đề gì." Lưu thúc nói, "Con gái thân thiết với nhau hôn nhau hai cái hình như cũng rất là bình thường nha."
Hắn nói như vậy, thoáng cúi sát vào chút, chia sẻ với Đỗ Thanh Thanh bát quái hai ngày trước mình nhìn thấy: "Tôi hai ngày trước lúc đi ngang qua hoa viên còn nhìn thấy Hinh Hinh phụ trách quét tước cùng với Tiểu Bạch hôn môi đó."
Đỗ Thanh Thanh tức khắc khiếp sợ: "A?"
"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt." Lưu thúc nói, "Hình như là Hinh Hinh tặng Tiểu Bạch món quà sinh nhật mà nàng tha thiết cầu mong, cho nên Tiểu Bạch vui sướng vô cùng liền hôn nàng một ngụm."
"Con gái cảm tình tốt, hôn một cái thực bình thường." Lưu thúc nói, lộ ra nụ cười không kinh ngạc, "Tiểu thư người nói với người bạn kia không cần quá khẩn trương."
"Như vậy à." Đỗ Thanh Thanh nghe thế gật gật đầu, một lần nữa trở lại ngồi trên sofa, lấy bình phun sương phun phun cho cái chân nhỏ sắp hồi phục của mình, vừa phun vừa cùng hệ thống mới tỉnh ngủ nói, "Nếu là như vậy thì tôi minh bạch rồi, vẫn là Lưu thúc hiểu biết thật nhiều."
"Hiểu gì?" Hệ thống mới vừa tỉnh ngủ vẫn còn chút khó chịu khi rời giường, nói chuyện như là ăn phải thuốc súng, "Cô đừng có mà nghe Lưu thúc nói bừa!"
"Lưu thúc cũng đã 50." Nàng ngáp một cái, mở kịch bản ra đọc tư liệu cho Đỗ Thanh Thanh nghe, "Lại là đến tận bây giờ cũng chưa kiếm được vợ."
Đỗ Thanh Thanh: "......" Hình như là vậy.
Này đại khái giống như câu nói trên mạng, một kẻ dám nói một người dám nghe.
Đỗ Thanh Thanh ngồi tại chỗ suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể suy nghĩ thông suốt, rơi vào đường cùng lại lười tiếp tục suy nghĩ, ngồi ở trên sofa xoa xoa chân nhỏ rồi chơi chơi trò chơi, một ngày cũng liền như vậy trôi qua thực mau.
Tới gần chạng vạng, cảm giác chân mình khá hơn rất nhiều, vì thế lại đứng dậy đi vòng quanh trong sân.
Lúc này mới phát hiện xe điện của Tô Kỷ Miên đã quên trả về rồi, dù sao thì ngày hôm qua kết thúc quá muộn, Đỗ Thanh Thanh không yên lòng, kêu tài xế đưa người trở về.
Không có chiếc xe này nàng khẳng định thực không tiện làm việc.
Đỗ Thanh Thanh đứng tại chỗ nhìn đồng hồ tinh xảo trên tay, nghĩ lúc này cũng sắp đến giờ học ở phòng vẽ tranh, không bằng trực tiếp chạy xe tới xem đi.
Coi như là vừa trả xe, còn có thể thuận tiện nhìn xem Tô Kỷ Miên có thích ứng với chương trình học ở phòng vẽ tranh hay chưa.
Như vậy nghĩ cũng liền như vậy làm.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, ngay sau đó liền trở lại phòng thay bộ quần áo bình dân, mở xe máy điện chạy như bay ra đường, chỉ chốc lát sau đã đến trước cửa phòng vẽ tranh kia.
Chỗ Đỗ Nhược Thu tìm từ trước đến nay vẫn luôn là những nơi có môi trường và chất lượng tốt, ngay cả phòng vẽ tranh cũng không ngoại lệ, mặc dù hứa hẹn sẽ xem xét lòng tự tôn của Tô Kỷ Miên, nhưng vẫn như cũ là sang quý cùng xa xỉ.
Từ lớn như bàn vẽ, dụng cụ, đồng phục học thống nhất; đến nhỏ như bảng tên trên ngực và giấy vẽ, giá cả không cái nào không khiến người kinh ngạc cảm thán.
Có thể tới chỗ này học tập, tuy là kém xa Cận gia, nhưng trong nhà tuyệt đối không thể là hạng người hời hợt.
So sánh lại thì, Tô Kỷ Miên giống như là sẻ nhỏ chui vào tổ chim công.
Vì để phòng vẽ tranh có thể chiếu cố chiếu cố Tô Kỷ Miên nhiều chút, Đỗ Thanh Thanh lúc ấy giao cho phòng vẽ tranh không ít tiền, cho nên bên trong có rất nhiều nhân viên công tác đều biết đại danh của nàng.
Người gần nhất thấy nàng đến thực mau nhiệt tình chào đón, nói là muốn dẫn nàng đi tham quan tham quan.
"Không cần." Đỗ Thanh Thanh lắc đầu giơ một ngón tay lên miệng, "Tôi tới xem Tô Kỷ Miên, chị chỉ cần nói cho tôi biết nàng ở gian phòng học nào là được, tôi có thể tự đi lên."
Chị gái ở quầy lễ tân thực nhiệt tình: "Nàng ở phòng 307!"
"Đã biết." Đỗ Thanh Thanh cười rộ lên cảm tạ nàng, thực mau tay chân nhẹ nhàng lên lầu, ghé vào màn kính quan sát bên trong.
Lúc này hẳn là thời gian luyện tập, phòng vẽ tranh an tĩnh cực kỳ.
Đỗ Thanh Thanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy được hình bóng của Tô Kỷ Miên trong đám học sinh, ngay sau đó lại thấy được tác phẩm ưu tú hơn nhiều so với những người khác của nàng.
Môi thực mau liền vô thức cong lên, vừa muốn cùng hệ thống ở trong đầu khoe khoang, lại đột nhiên bị một đám mấy cái học sinh kia thu hút ánh mắt.
Chỉ thấy mấy người kia lúc này đang lặng lẽ châu đầu ghé tai, vừa nói vừa cười, ngay cả động tác trên tay cũng không rảnh rỗi, lấy ra một tờ giấy, bàn tay vung lên ở trên mặt giấy viết xuống mấy chữ: Nghèo bức.
Lúc sau giống như làm một cuộc triển lãm, đem tờ giấy kia vờn quanh bốn phía triển lãm một lần, sau đó nâng tay lên, hướng đến chỗ Tô Kỷ Miên chỉ chỉ.
Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa đã bị tức muốn ngất xỉu.
Vốn định ngay tại lúc đó vọt vào, nhưng mắt nhìn đến Tô Kỷ Miên đang chuyên tâm vẽ tranh, rốt cuộc vẫn là ngăn lại lửa giận.
Xoay người, chậm rãi đi đến chỗ cửa ra vào ở cầu thang, tìm được cái góc người khác không nghe thấy, đứng yên, móc di động ra gọi điện thoại cho Lưu thúc.
Nói với hắn: "Lưu thúc, cho chiếc xe quý nhất trong nhà lái lại đây, ở dưới lầu chờ cháu."
Vừa dứt lời, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngay sau đó lại nói: "Cũng mang tới cho cháu một bộ quần áo cùng loại."
Lưu thúc giật mình: "Tiểu thư ngài muốn làm gì?"
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy thực mau hừ lạnh: "Cho đám nhãi con mở mang kiến thức."