Có thể nói với tôi, nói không chừng tôi có thể giúp được cô!”
“Vậy cô tính làm thế nào?”
Tô Cẩm cúi đầu, hồi lâu mới nói nhẹ: “Tôi muốn làm giám định huyết thống với người đàn ông đó, như vậy tôi mới có thể tin lời họ nói”
“Nếu như vậy, cô cứ đi làm, tôi ủng hộ côi” Lý Duy Lộc cổ vũ cô gái.
“Nhưng mà..” Trong đáy mắt cô hiện lên vẻ yếu đuối.
“Cô không dám đi thì tôi đi cùng với cô!” Lý Duy Lộc mạnh mẽ vỗ ngực.
“Anh?” Tô Cẩm có chút kinh ngạc, người con trai này chỉ là tình cờ gặp gỡ o, tại sao lại nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy? Trong lòng Tô Cẩm giấy lên cảnh giác Đúng lúc này, bóng dáng Lục Khải Vũ xuất hiện ở đại sảnh bệnh viện. Anh vừa nhìn đã nhận ra Tô Cẩm đang ngồi ở đó, hai ba bước hớt hải chạy tới “Cô không sao chứ?” Nhìn bộ dạng Tô Cẩm vẫn còn nguyên vẹn, anh cũng có phần yên tâm Tô Cấm đứng dậy, cúi đầu: “Không sao!”
Bây giờ tâm trạng cô ấy rất phức tạp, không biết phải đối diện với người nhà họ Lục thế nào.
Lý Duy Lộc đứng dậy: “Giám đốc Lục, thật trùng hợp, anh cũng quen Tô Cẩm sao?”
Lục Khải Vũ lúc này mới nhìn thấy Lý Duy Lộc ở bên cạnh Tô Cẩm, anh nhíu mày: “Hai người?”
Lý Duy Lộc ngượng ngùng lắc đầu: “Tôi không cẩn thận đụng xe vào cô ấy!”
“Sao rồi, Tô Cẩm không bị thương chứ?” Lục Khải Vũ nhìn nước mắt nước mũi trên ngực anh †a, ánh mắt đầy sự thăm dò.
“Không bị thương, tay chỉ trầy da một chút thôi, đã bôi thuốc rồi”
“Vậy thì tốt, Tô Cẩm, chúng ta về thôi. Cô chạy ra ngoài như vậy, Long Bách và Long Thiên rất lo lắng, bố tôi cũng rất lol” Lục Khải Vũ nhìn Tô Cẩm nói “Bố anh?” Lý Duy Lộc nhìn Tô Cẩm, lại nhìn Lục Khải Vũ, lập tức hiếu ra “Ồ, thì ra bố anh..” Anh ta nhìn Tô Cẩm, ngậm miệng lại, nuốt mấy lời chưa nói hết vào trong bụng Tô Cẩm không nói gì, một mình đi ra cửa.
Người này quen biết Lục Khải Vũ, vừa rồi cô quá bồng bột rồi, tự nhiên lại nói với anh ta nhiều chuyện như vậy.
Lý Duy Lộc đuổi theo cô ấy: “Tô Cấm, tôi cũng tới khu chung cư Ánh Sao, tiện đường cả, tôi đưa cô về Tô Cấm nhìn anh ta, lạnh lùng từ chối: “Không cần! Gần lắm, tôi đi bộ về cũng được”
Lý Duy Lộc không biết nói gì thêm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô ấy, tới khi cô ấy biến mất vào trong dòng người.
Lục Khải Vũ hóm hỉnh vô vai anh ta: “Giám đốc Lý, anh nhìn trúng người ta rồi à?”