Lúc Tô Cẩm về tới khu chung cư Ánh Sao đã là ba giờ chiều Cô đứng ở cầu thang tầng mười sáu một lát, không hề gặp bất kì người nào nhà họ Lục, mới mở cửa vào phòng 1602.
Tụi Long Thiên vừa mới tiền Lư Tử Tín về nhà.
Vừa về tới nơi, Long Bách ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy Tô Cẩm.
“Chị Tô Cẩm, vừa rồi chị đi đâu vậy?” Cậu bé †ò mò hỏi.
Long Thiên ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm, vô cùng bất mãn nói: “Tô Cẩm, chị phải nhớ rõ thân phận và trách nhiệm của mình. Chị ra ngoài đột ngột như vậy, có nghĩ tới tụi tôi không có đồ ăn trưa không?”
Tô Cẩm vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, xin lỗi! Lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”
Nhìn thấy mắt cô ấy đỏ mọng lên vì khóc, Long Thiên không nói thêm gì nữa.
Vừa rồi cô ấy và bố Lục cãi nhau, cậu bé ở trong phòng cũng nghe được một chút. Chuyện nhà họ Lục cậu không muốn can thiệp, chỉ cần Tô Cẩm này làm tốt chức trách của một bảo mẫu, không quá đáng, không vi phạm quy định thì cậu cũng không muốn làm khó cô ấ) “Tụi tôi ăn cơm rồi, lần sau nếu có chuyện gấp xin chị hãy báo trước một tiếng! Đi nghỉ ngơi đi!”
Long Thiên lạnh lùng nói.
“Cảm ơn cậu chủ” Tô Cẩm cúi đầu trở về phòng của mình Đây là công việc đầu tiên của cô ở Hà Thành, tiền lương và đãi ngộ đều rất tốt, là bước đầu để cô bám trụ ở thành phố này, cô không thể vì người nhà họ Lục mà từ bỏ công việc tốt như vậy.
Sau khi Lư Tử Tín nhận điện thoại của cậu mới từ nhà của Long Bách và Long Thiên trở về.
‘Vừa bước vào nhà, cậu bé gấp gáp hỏi: “Cậu, đã có kết quả chưa ạ?”
Khúc Lăng Cường xoa đầu cậu bé: “Có rồi, nhưng cậu vẫn chưa mở ra xem, cậu thấy nên là cháu tự xem thì hơn.”
Nói xong, anh ta lấy ra một bưu phẩm từ trên bàn ăn, rút ra tập tài liệu bên trong đưa cho Lư Tử Tín.
Bàn tay nhỏ bé của Lư Tử Tín khẽ run lên.
Cậu bé nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Khúc Lăng Cường, trong mắt có sự buồn rầu, có do dự, có cả sợhãi Một lúc lâu sau cậu bé lại đưa tập tài liệu lại cho người cậu: “Cậu, cháu không dám xem, cậu xem giúp cháu!”
Cậu bé sợ bản thân hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Từ tình hình ngày hôm nay có thể thấy được, Long Thiên và Long Bách đích thị là con cháu nhà họ Lục rồi. Nếu cậu bé và họ là anh em ruột, vậy thì cậu bé cũng chính là con cháu nhà họ Lục: Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy chính là bố mẹ ruột của cậu bé.
Hai người họ là mẫu bố mẹ trong mơ của cậu bé. Lục Khải Vũ tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối xử với con cái rất tốt, chưa từng ép Minh Húc làm điều gì mà cậu ấy không thích Còn Mạc Hân Hy càng gần gũi hơn, lương thiện, dịu dàng, mấy lần không màng tới bản thân mà cứu cậu bé. Cậu thực sự mong rằng mình chính là con của họ.
Rất hy vọng làm anh chị em với Long Bách, Long Thiên, Minh Húc, Vũ Tuệ, Mộc Lam, Tư Nhã, cùng nhau vui chơi, rất náo nhiệt Nhưng mà, ngộ nhỡ kết quả giám định cho thấy cậu bé và Long Bách không phải anh em ruột, cậu bé sợ bản thân sẽ thất vọng Khúc Lăng Cường vừa nhìn đã hiếu ra tâm tư.
của cậu bé, liền bế cậu bé lên ngồi trên ghế sô pha “Tử Tín đừng sợ, cậu xem cùng với cháu! Bất luận là kết quả thế nào, cậu cũng sẽ cùng cháu đối mặt.
Nói rồi, Khúc Lăng Cường mở tập tài liệu, cẩn thận rút kết quả giám định ra.
Bên trên hiển thị độ tương thích một trăm phần trăm. Lư Tử Tín và Long Bách là anh em song sinh.
Khúc Lăng Cường và Lư Tử Tín đồng thời kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn chảm chẳm tờ kết quả tới hai phút.
Lư Tử Tín mở miệng trước, giọng cậu bé run run, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch vì kích động và ngạc nhiên: “Cậu, cháu, cháu thực sự là con cháu nhà họ Lục?”