Trong điện thoại Lục mẫu có chút tự trách: “Không có, Vũ Tuệ, ba chị em Mộc Lam đều không sao, chỉ là, là Niệm Đơn, Niệm Đơn bị ong mật đốt vào tay”
“Nhưng mà con cứ yên tâm, mẹ đã mang nó đến trạm y tế thoa thuốc rồi. Không có vấn đề gì lớn!”
Nghe mẹ Lục nói, lúc này tim hai vợ chồng mới buông lỏng ra.
Lục Khải Vũ đoạt lấy điện thoại trong tay Mạc Hân Hy nghi ngờ hỏi: “Mẹ, trong nhà không phải mỗi tuần chú Lưu đều mời người đến quét dọn sạch sẽ sao? Sao lại có thể có ong mật được?”
“Chuyện này, sân sau của chúng ta, không phải con có khai khẩn một mảnh đất trồng rau sao? Ở dưới góc tường có mấy đoạn gỗ khô, ai biết ong mật vậy mà lại làm tổ ở mấy khúc gỗ khô kia. Vừa rồi mẹ mang theo mấy đứa đi tưới nước ở vườn rau, không cẩn thận đụng phải một khúc gỗ khô, ong mật bên trong liền bay ra.”
“Mẹ vội vàng mang theo mấy đứa chạy vào trong phòng, nhưng mà, Niệm Đơn vẫn bị ong mật trú ở bên trong đốt một cái.”
Trong giọng mẹ Lục tràn đầy áy náy.
Phải biết mẹ của Niệm Đơn vì cứu Tấn Khang mới bị người hại thành ngốc.
Lục Khải Vũ nghe thấy mẹ mình áy náy, đành phải an ủi bà: “Mẹ, không sao đâu, bọn con lập tức trở về.
Sau đó, cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, Mạc Hân Hy cùng Lục Khải Vũ về tới biệt thự nhà họ Lục.
Mấy đứa bé nghe được âm thanh liền từ bên trong chạy ra như ong vỡ tổ.
Vũ Tuệ chạy nhanh nhất bổ nhào vào ngực Lục Khải Vũ: “Bố, bố, con rất sợ, vừa rồi có rất nhiều, rất nhiều ong mật như này này vây quanh bọn con!”
Cô bé duỗi tay nhỏ ra vừa nói vừa khoa khoa tay.
Mạc Hân Hy ôm Mộc Lam cùng Tư Nhã vào lòng: “Hai con có sợ không? Niệm Đơn đâu Mộc Lam lắc đầu: “Không sợ, có bà bảo vệ chúng con rồi!”
Tư Nhã chỉ trong phòng nói: “Anh năm đang dỗ Niệm Đơn! Niệm Đơn khóc, nói nhớ mẹ”
Mạc Hân Hy ngẩng đầu thoáng qua phòng khách biệt thự Lục gia, xuyên qua khoảng không rộng lớn của cửa sổ sát đất cô thấy ba đứa con trai mình, Vũ Lý, Vũ Tuấn cùng Vũ Bách ở trước sô pha, vây quanh Vương Niệm Đơn.
Vương Niệm Đơn vẫn còn khóc.
Vũ Tuấn đang giúp cô bé xem xét vết thương trên tay, Vũ Bách đang giúp cô bé lau nước mắt, Vũ Lý đang cố gắng làm trò cười hay là khiêu vũ, ba đứa con trai của cô đều đang cố gắng dỗ dành Vương Niệm Đơn.
Lục Minh Húc nhanh chóng giải thích: “Mẹ, hình như em Niệm Đơn rất nhớ mẹ mình rồi, dì Vương Kỳ nói không lâu nữa sẽ tới đón em ấy, thế nhưng đã qua một tuần rồi, mười một ngày nghỉ dài cũng chỉ còn có một ngày, mẹ của em vẫn còn chưa tới. Em ấy vừa mới nói, dì Vương Kỳ không cần em ấy nữa, khóc rất đau lòng”
Lục Tử Thiên ngẩng đầu nhìn nàng một chút cũng nói ra: “Mẹ, hay là mẹ gọi điện thoại cho dì Vương Kỳ, hỏi xem thế nào đi! Thực ra em Niệm Đơn ở nhà chúng ta rất không vui.”
Vũ Tuệ cũng vội vàng gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ban đêm có lúc em ấy còn lén trốn ở trong chăn khóc nữa!”
Trên mặt Mộc Lam hiện ra một tia đồng tình: “Đúng vậy, em Niệm Đơn rất đáng thương!”
Vừa nghe bọn nhỏ nói, Mạc Hân Hy vừa dẫn chúng đi vào phòng khách, quả nhiên, Vương Niệm Đơn còn nhỏ giọng thút thít: ‘Mẹ, mẹ ơi”
Đứa bé năm sáu tuổi, cần nhất chính là ba mẹ ở bên cạnh làm bạn.