“Vậy cậu cứ liên tục hỏi chuyện này để làm gì?” Mạc Hân Hy giơ tay lấy một miếng quýt cho vào miệng, lập tức nhăn trán, nhổ ra ngoài.
“Chua quá! Cậu mang thai đợt này chắc hẳn là con trai rồi”
Liễu Thanh Y xoa xoa bụng của mình, vẻ mặt tràn ngập tình thương của người mẹ: “Long Uy nói anh ấy thích con gái! Con gái mềm mại đáng yêu, là tri kỉ”
Mạc Hân Hy cười rộ lên: “Con gái à, mình có sáu đứa con trai, sau này lớn lên, con gái cậu có thể làm con dâu mình”
Liễu Thanh Y lập tức trừng mắt: “Mạc Hân Hy, cậu còn có liêm sỉ không thế? Con trai cậu năm nay đã bảy tuổi rồi. Đợi đến lúc con gái mình sinh ra, bọn nhóc đã được tám tuổi rồi. Mình sẽ không gả con gái cho người lớn hơn nó nhiều tuổi như vậy đâu” . đam mỹ hài
“Con trai mà, như vậy không phải là lớn hơn quá nhiều. Mấy đứa con trai của mình vừa thông minh vừa đẹp trai, cậu đừng hối hận đấy nhé!”
Nghĩ đến mấy đứa con trai hoạt bát đáng yêu ở nhà, Mạc Hân Hy cảm thấy tim mình ấm áp.
Đúng lúc này điện thoại cô đột nhiên rung lên, là đại bảo Lục Minh Húc gọi đến.
Sau khi kết nối được điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nói mềm mại: “Mẹ, bây giờ Mã Ninh sao rồi ạ? Có phải là bị vợ đánh cho một trận không?”
Lông mày Mạc Hân Hy hơi hơi nhăn lại: “Đại Bảo, sao con biết được?”
Trong điện thoại, Lục Minh Húc tự tin cười, chỉ là cậu bé vẫn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng Nhị Bảo ồn ào: “Mẹ, anh cả rất lợi hại, có thể dễ dàng xâm nhập vào máy tính của người khác. Tìm thấy nhiều chứng cứ như vậy, vợ của Mã Ninh có phải sẽ bị tức điên hay không?”
“Con nói với mẹ, việc đưa những thứ này gửi cho vợ của ông ta là ý kiến của con nghĩ ra đấy”
Nhị Bảo vừa dứt lời, điện thoại lại truyền đến giọng của Lục Bảo khinh thường nói: “Anh hai, anh thật là không biết xấu hổ. Rõ ràng là anh năm nghĩ ra được mà?”
“Là ai nói vậy, rõ ràng anh là người đầu tiên nghĩ ra mà”
Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh bọn nhỏ bắt đầu cãi nhau.
Mạc Hân Hy đang muốn khuyên bảo mấy anh em thì nghe thấy tiếng thét chói tai kinh khủng: “Các anh, cứu mạng! Ong! Có nhiều ong quá!”
Đột nhiên Mạc Hân Hy giật mình, lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi: “Đại Bảo sao rồi? Vũ Tuệ sao rồi?”
Lục Minh Húc không lên tiếng, dường như điện thoại trực tiếp bị dập máy.
Liễu Thanh Y tranh thủ thời gian an ủi cô: “Hân Hy, cậu đừng có gấp, bọn Đại Bảo ở nhà cũ của nhà họ Lục! Ông bà của cậu có nhiều người hầu như vậy, sẽ không sao đâu”
Mạc Hân Hy không nghe lọt tai lời cô ấy nói, trực tiếp tìm Lục Khải Vũ trong đám người, chạy tới: “Ông xã, mau trở về. Hình như Vũ Tuệ bị ong mật ngủ đông đốt”
Lúc này Lục Khải Vũ đang cùng một khách hàng quen thuộc nói chuyện phiếm, nghe cô nói, vội vàng tạm biệt đối phương.
Hai vợ chồng vội vã từ khách sạn Tỉnh Nguyệt chạy đến, chú Mãnh đã chờ bọn họ ở cửa.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị ong mật đốt? Có nghiêm trọng không?”
Vừa ngồi lên xe, Lục Khải Vũ liền gấp gáp hỏi.
Đứa bé Vũ Tuệ này tinh nghịch nhưng rất sợ đau, lần này bị ong mật đốt, không biết sẽ khóc thảm như thế nào đâu!
Mạc Hân Hy lắc đầu: “Không rõ lắm, Đại Bảo cúp điện thoại của em, bây giờ em gọi cho mẹ hỏi một chút.”
Vừa nói, cô vừa bấm số điện thoại của mẹ Lục, một loạt tiếng tút rất dài vang lên ngay tại khi cô nghĩ rằng không có người nghe, thì cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Mẹ, Vũ Tuệ sao rồi? Con vừa mới nghe thấy nó ở trong điện thoại nói có rất nhiều ong mật. Có phải nó bị ong mật đốt rồi không?” Không đợi Lục mẫu nói, Mạc Hân Hy đã gấp gáp hỏi.