Thân là một người mẹ, nhìn thấy Vương Niệm Đơn như thế này cô có chút đau lòng, thế là, đi đến trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh ‘Vương Niệm Đơn, ôm Vương Niệm Đơn vào trong ngực của mình.
“Niệm Đơn, con có phải nhớ mẹ hay không, bây giờ chúng ta liền gọi cho mẹ con được không?”
Nghe cô nói, Vương Niệm Đơn lập tức ngừng thút thít, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Thật không? Dì, dì thật sự giúp con gọi điện cho mẹ chứ?
“Đương nhiên, dì đã nói thì sẽ giữ lời!”
Nói xong, nàng liền lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho La Đức Tín.
Một hồi lâu sau, La Đức Tín mới nghe.
“A lô!” La Đức Tín cũng không biết số điện thoại của Mạc Hân Hy, bởi vậy giọng nói của anh ta hơi nghi hoặc một chút.
“Tôi là vợ của tổng giám đốc Lục – Mạc Hân Hy. Vương Kỳ đâu? Anh có thể để cho cô ấy nghe điện thoại được không? Niệm Đơn nhớ cô ấy”
Mạc Hân Hy nói thẳng ra mục đích mình gọi điện thoại.
“A, được, được” La Đức Tín nghe là Mạc Hân Hy, thì rất nhanh đi tìm Vương Kỳ.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến tiếng của Vương Kỳ: “A lô? Niệm Đơn phải không con?”
Hơn một tuần nay, La Đức Tín đều dựa theo lời dặn của bác sĩ đúng giờ cho Vương Kỳ uống thuốc, nên bây giờ tâm tình của cô ấy đã ổn định hơn trước rất nhiều.
La Đức Tín lại tìm người thân vay một ít tiền, dọn dẹp lại gian phòng phía tây kia một chút, lại mua thêm một cái giường, bàn, còn có tủ quần áo mới.
Mẹ La nghe nói con gái Vương Kỳ muốn tới, còn cố ý sai người đi chợ mua một khối vải màu hồng, treo ở trên cửa sổ làm rèm cửa.
Mặc dù bây giờ Vương Kỳ còn chưa nhớ lại được con mình, thế nhưng trong tiềm thức cô cũng đã tiếp nhận được sự thật Vương Niệm Đơn là con mình rồi.
Vương Niệm Đơn nghe được tiếng của mẹ liền òa khóc, càng khóc thảm hơn.
Đầu bên kia điện thoại, Vương Kỳ nghe được tiếng con gái khóc, trong lòng bất giác đau nhói.
“Niệm Đơn, con sao rồi? Sao lại khóc?”
Vương Niệm Đơn nghe thấy mẹ quan tâm mình, ôm điện thoại khóc nói: “Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ đến đón con sao? Sao bây giờ còn chưa tới? Mẹ có phải có chú La nên không cần Niệm Đơn nữa không”
Trong giọng nói mềm mại lộ ra rất nhiều uất ức.
Trong chớp mắt lòng Vương Kỳ càng đau hơn: “Niệm Đơn, không khóc, không khóc, là mẹ không tốt, hai ngày nay mẹ vẫn luôn cùng bố thu xếp phòng cho con! Gần đây công việc của bố có chút bận rộn, chờ thêm mấy ngày nữa mẹ với bố sẽ mang xe đến đón con được không?”
“Không muốn đâu, con muốn mẹ tới đón con bây giờ cơ, mẹ, tay của con đau quá, con nhớ mẹ lắm, muốn mẹ thổi thổi cho conl” Vương Niệm Đơn khóc lóc không chịu.