Thấy Khê Nguyệt vẫn đứng lặng, Lôi Nghị Tước cố chấp muốn lấy lòng cô, đầu hắn khẽ dụi lên bả vai mà ngọ nguậy, trông chẳng giống gì một vị chủ tịch lạnh lùng trên thương trường.
“Nguyệt Nguyệt, em có thể gọi từ chồng được không?”
Lôi Nghị Tước rõ ràng vẫn chấp niệm với từ “chồng” kia.
Lúc trước Khê Nguyệt mất trí nhớ suốt ngày gọi chồng, ban đầu hắn còn khinh bỉ về mức độ ngốc nghếch, chỉ là hắn đâu biết, nghe một lần sẽ rơi vào trạng thái nghiện mãi.
Khê Nguyệt rời đi, giọng nói của cô không xuất hiện nữa, mọi thứ trả về ban đầu. Hắn lại nhớ đến giọng nói ngọt ngào cùng bộ dáng nũng nịu của cô.
Chỉ có Khê Nguyệt hơi bất lực nhìn hắn, từ chồng thật ra không khó nói.
Nhưng mà để nói trước mặt Lôi Nghị Tước, nó lại biển thành một trường hợp khác.
Sau cùng, cô cẩn thận dùng bàn tay đẩy Lôi Nghị Tước ra, một tay vỗ vỗ lên bả vai hắn.
“Nghị Tước, lúc trước anh thích tôi, ấn tượng với tôi có lẽ bởi vì bộ
dạng mất trí nhớ của tôi. Hiện tại tôi là Khê Nguyệt, không phải Khê Nguyệt của trước đây, anh cần có nhận thức rõ. Tôi sợ anh sẽ hối hận...
Chưa dứt câu, ánh mắt Lôi Nghị Tước biển hóa liên tục, nhưng cô thấy rõ sự ôn nhu và dịu dàng trong mắt hắn khi nhìn cô, giọng nói càng lúc càng chân thành.
“Trước đây hay hiện tại, trong đầu anh đều nghĩ về em, duy nhất em.”
“Khê Nguyệt, em sớm đã lấy trọn trái tim anh rồi.”
Lôi Nghị Tước tiến tới, bộ dạng vô cùng lưu manh. Khê Nguyệt đặt tay trước lồng ngực hắn muốn ngăn cản ý định, nhưng hành động của cô vô dụng.
“Cho anh một cơ hội ở bên em được không? Anh không muốn nhìn thấy em bên cạnh những kẻ khác, anh chắc chắn, anh cũng sẽ là chỗ dựa tốt nhất của em
Khê Nguyệt muốn tránh tầm mắt, đã thấy hắn ép cô bắt buộc đổi diện.
“Trả lời anh, đừng né tránh”
Khê Nguyệt mỗi lúc một căng thẳng, lúng túng đáp, đối diện với hắn cô thật sự đã bị khống chế.
“Tôi muốn suy nghĩ”
“Cho em năm phút!”
Lôi Nghị Tước quả thật không có tính kiên nhẫn.
Trong đoạn thời gian năm phút, Lôi Nghị Tước bắt đầu ngồi bên cạnh kể lể về tội lỗi mà cô đã gây nên trong thời gian qua.
“Khê Nguyệt, em lấy mất nụ hôn đầu của anh"
“Em còn là người chiếm chỗ ngủ của anh, phòng tắm, phòng ăn, toàn bộ biệt thự của anh."
“Đêm lần đầu khi anh say, là em đã dụ dỗ, em đừng bảo em không nhớ, là em đoạt mất lần đầu tiên của anh!”
Khi nói phần lỗi này, Lôi Nghị Tước vô cùng chắc nịch mà khẳng định.
Điều đó thật không sai, đêm đó Khê Nguyệt dụ dỗ hắn, cô cũng hoàn toàn nhớ.
Trông không khác gì một nữ dân chơi dụ dỗ trai nhà lành.
Đoạn, Lôi Nghị Tước thở dài khi nghĩ đến việc Khê Nguyệt tìm đến Giang Thừa Tân, hai người thậm chí còn là mối quan hệ bạn bè suốt cả năm học, vô cùng thân thiết.
“Khê Nguyệt, em nhìn và cười nói với người con trai khác, lúc đó tim anh như vụn vỡ vậy.”
“Lúc thấy em bên cạnh Giang Thừa Tân, anh thật sự sợ mất em... bởi anh là người gây sức ép cho em, chỉ có hắn ta mới có thể không sợ anh mà giúp em như vậy.”
Nói đến đây, Lôi Nghị Tước nhận ra lỗi lầm vô cùng lớn của hắn đã suýt nữa đánh mất cô.
Vì vậy nhẹ nhàng dụi vào lòng cô vài cái, bàn tay ôm cô càng chặt hơn, như thể bày tỏ sự hối lỗi.
Hành động này cũng khiến Khê Nguyệt mủi lòng.
Vì vậy, cô cũng bị hắn dẫn dắt, cuối cùng đưa ra lời đồng ý.
Dù vậy, trước khi Lôi Nghị Tước kịp vui mừng, cô đã hỏi lý do.
“Tại sao anh không giải thích mối quan hệ của anh và cháu gái anh? Khiến bao nhiêu người thêu dệt thành mối quan hệ yêu đương kia?”
Lôi Nghị Tước bày ra trạng thái ánh mắt long lanh vô cùng, nhưng nói lại khiến Khê Nguyệt có phần xót xa.
“Khoảng thời gian đó anh không quan tâm, cảm xúc của anh đều bị em làm ảnh hưởng. Vào cái ngày em rời khỏi bệnh viện, lúc đó anh gần như chìm đắm trong sự suy sụp. Anh từng nghĩ, em vĩnh viễn sẽ ghét anh, sẽ không cho anh cơ hội...
“Khi thấy em thuê căn phòng này, tìm đến những người con trai khác, anh thật sự đã phát điên...
Khê Nguyệt nghe hắn nói, cuối cùng cũng giảm bớt tâm trạng nặng nề xuống.
Nhìn vẻ mặt suy sụp của Lôi Nghị Tước, cô nổi hứng muốn trêu đùa.
“Nhưng không thể phủ nhận, những cậu tiểu thịt tươi lại ngon hơn anh nhiều.”
Lôi Nghị Tước lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn cô mỗi lúc một tức giận.
Hắn chậm rãi cầm bàn tay cô, ép cô cởi từng nút áo sơ mi của hắn. Để rồi bắt cô luồn bàn tay nhỏ vào lồng ngực hắn, cảm nhận sự săn chắc của một cơ thể hoàn hảo trải qua luyện tập.
“Tự em cảm nhận, của anh hàng thật, không phải giả như của những tên kia!”
Khê Nguyệt không nhịn được bật cười, bàn tay trêu đùa của cô mỗi lúc mang theo ý đồ xấu xa mà vẽ lên cơ ngực hắn.
“Anh nói đúng, của anh thật sự tốt hơn!”
Đêm đó, Khê Nguyệt bị hành trên giường đến mức sáng hôm sau cũng không thể đi được.