Nhìn xuống bàn tay mình được Lôi Nghị Tước đem đặt vào lồng ngực trái, không muốn cảm xúc bị hắn chi phối, Khê Nguyệt chỉ có thể chậm rãi rụt tay, kết quả đã bị hắn giữ chặt lại.
Hắn cẩn thận nói một cách chậm rãi lại vô cùng cứng rắn, khẳng định rõ ràng với cô.
“Tôi không có ai ngoài em.”
“Anh nói láo, người phụ nữ trên các trang báo đi bên cạnh anh là ai?”
Lôi Nghị Tước nhìn cô, dường như hắn nắm bắt được điểm trọng tâm thì cảm giác càng trở nên vui vẻ hơn.
“Đó là cháu gái tôi vừa về nước, bởi vì mối quan hệ gia đình thân thiết, cô chú bảo tôi đi đón.
Càng nói, ánh mắt Lôi Nghị Tước càng chân thành. Vội vàng mở điện thoại, đoạn hội thoại giữa cả hai vô cùng bình thường. Hơn thế người con gái cũng xưng hô với Lôi Nghị Tước một tiếng chú. Đồng thời, trong bức ảnh đại diện của cô gái, cô gái cũng được chụp hình với một người con trai khác. Trạng thái của cô gái là “đã kết hôn”.
Lôi Nghị Tước nhìn ánh mắt của cô, cẩn trọng lên tiếng, nghe rõ còn có sự vui mừng.
“Khê Nguyệt, em đây là đang ghen?”
Khê Nguyệt nghe hắn nói trúng tim đen, cô lập tức trở nên hoảng loạn hơn. Lắp ba lắp bắp liên tục phủ nhận.“Không ghen... tôi không có quyền ghen... chúng ta không là gì!”
Đột ngột, Lôi Nghị Tước di chuyển lại gần cô hơn, một tay chống lên bệ đỡ của ghế, ngăn hoàn toàn con đường chạy trốn của Khê Nguyệt. Sự tiếp xúc cũng vì vậy trở nên ái muội với khoảng cách gần sát nhau.
“Lúc trước bị em đeo bám suốt ngày gọi tôi là chồng, nay trở mặt bảo không là gì?”
Lôi Nghị Tước vừa nói, ánh mắt càng xuất hiện sự ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lau đi những giọt nước mắt ban nãy của cô, càng lau sự hối hận càng dâng tràn vì ban nãy khiến cô khóc.
“Nghị Tước, lúc đó tôi mất trí nhớ..”
Khê Nguyệt vừa nói, Lôi Nghị Tước đã cúi xuống tham luyến hôn lên đôi môi cô vụn vặt, chặn lại lời nói của cô.
Trông cô hiện tại không khác gì con mèo nhỏ bị trêu đùa sau một trận ban nãy hùng hổ phản biện với hắn.
Lôi Nghị Tước chủ động thổ lộ, hắn xuống nước, lần này quyết không để cô chạy nữa.
“Nguyệt Nguyệt, để ý đến tôi, nhìn tôi một lần được không?"
Trong thương trường, Lôi Nghị Tước chưa từng phải xuống nước với bất cứ ai, đó vốn không phải kế sách tốt, nhưng Khê Nguyệt cố chấp, Lôi Nghị Tước chỉ có thể hạ mình vì cô.
Hơn thế, Khê Nguyệt từ lâu đã được hắn đặt trong tim, cô quan trọng với hắn hơn mọi thứ.
Khê Nguyệt hiển nhiên hoảng loạn vì sự thay đổi khiến cô không kịp thích nghi này, vì vậy chỉ có thể nghiêng đầu muốn né tránh.
Kết quả đã bị bàn tay Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng siết cằm, cẩn thận quay đầu cô lại, để cô mắt đối mắt với hắn.
“Nguyệt Nguyệt, cho tôi một câu trả lời, em nhìn về phía tôi được không?”
Vừa nói, hắn càng tiến sát hơn, gương mặt chỉ cách khoảng tầm năm cm, chân thực đến mức cảm nhận rõ hơi thở và sự rung động của nhau.
Lôi Nghị Tước được nước lấn tới, xúc cảm của hắn mỗi lúc một mãnh liệt, ánh mắt quá mức nóng bỏng mà nhìn cô.
“Nghị Tước... anh là kẻ đáng ghét, không được lại gần tôi...
“Ừ, anh là kẻ đáng ghét nhất.”
Khê Nguyệt không phục mà chỉ có thể lôi ra sự uất ức, muốn tố cáo hắn, lại muốn hắn ngưng dở trò.
“Anh một tay giúp đỡ lão già Khê Trường gầy dựng tập đoàn riêng, để ông ta ngày càng nghênh ngang, như thế chẳng khác gì việc bao che mọi tật xấu của ông ta.”
Đôi môi của Lôi Nghị Tước chạm trên làn da mềm mại của Khê Nguyệt, hơi thở cả hai mỗi lúc như một nóng lên.
“Tập đoàn dưới tay ông ta, nhưng chỉ cần em muốn, nó sẽ thuộc về em... anh cũng không bao che việc xấu của ông ta...
“Anh nói... thuộc về tôi?"
Đầu óc Khê Nguyệt vốn dĩ chưa định thần, lời nói của hắn chẳng mấy phần đáng tin, cô cũng giống như hắn, bị cái cảm xúc trước mặt mà làm cho lú lẫn.
“Nguyệt Nguyệt, rất lâu rồi, chưa nghe em gọi lại một tiếng chồng”
Lôi Nghị Tước chủ động nói ra yêu cầu.
Khê Nguyệt căng thẳng nhìn hắn, gương mặt quá mắt hoàn mỹ lại mang tính dụ dỗ đối diện với cô, khiến chình mình không thể kiểm soát được nhịp tim. Hắn chậm rãi hôn lên môi cô.
“Lôi Nghị Tước!”
“Sao không gọi một tiếng chồng nữa? Chẳng phải lúc trước vẫn hay gọi chồng?"
Hắn nói, lại tiếp tục hôn lên môi cô. Bàn tay còn lưu manh đan bàn tay cô vào lòng bàn tay hắn.
“Anh nói chuyện nghiêm túc một chút.”
“Khê Nguyệt, gọi một tiếng chồng đi, chỉ cần em gọi, thứ gì anh cũng đều cho em được.
Tên này rõ ràng đang dụ dỗ.
Khê Nguyệt nhìn hắn, không do dự mà đưa đến loại yêu cầu quá đáng.
“Kể cả tập đoàn Lôi Tước của anh?"
Hiển nhiên, Lôi Nghị Tước khựng việc chơi đùa đôi môi cô lại.
Khê Nguyệt cho rằng hắn không diễn trò nữa.
Ai ngờ, vài giây sau, hắn lập tức lên tiếng.
“Cái đó ở phương diện cao hơn, ký vào giấy kết hôn. Tập đoàn Lôi Tước sẽ là của em, tất cả những gì của tôi cũng sẽ là của em.
Khi nói, gương mặt Lôi Nghị Tước trở nên đỏ hơn, ánh mắt hắn còn xuất hiện sự ngượng ngùng.Dụ dỗ vượt quá mức kiểm soát!Tên này rõ ràng được đà lấn tới.