Rơi vào mối quan hệ với Lôi Nghị Tước, cô rốt cuộc cũng biết được nhiều điều về hắn hơn.
Ngay từ đầu, khi Khê Nguyệt quay trở lại tập đoàn Thương Hạn, vốn đĩ Khê Trường không có ý định nhường trả vị trí, nhưng vì lợi ích của Lôi Nghị Tước đưa cho ông ta rất cao, ông ta chỉ có thể cùng đứa con nuôi thương lượng buông bỏ vị trí đứng đầu, thành quân cờ hưởng thụ đặc quyền lớn dưới tay tập đoàn Lôi Tước.
Từ đó, theo một cách quang minh chính đại. Khê Trường vốn dĩ đã trả lại vị trí cho Khê Nguyệt trước mặt toàn bộ nhân viên tập đoàn, tránh việc lời ra tiếng vào bảo rằng cô muốn tranh lấy chiếc ghế tổng giám đốc.
Thực chất Lôi Nghị Tước đưa Khê Nguyệt về lại vị trí, chủ đích rằng muốn cô ngồi lại vị trí cũ như cô mong muốn mà không phải tốn công suy nghĩ hay chịu áp lực từ Khê Trường, còn về việc hắn gây sức ép, chẳng qua muốn để Khê Nguyệt chủ động tìm đến hắn.
Bản tính sĩ diện của hắn căn bản cũng rất cao.
Chỉ khi đó Lôi Nghị Tước mới có thể ra tay giúp đỡ cô một cách quang minh chính đại.
Trái ngược với ý nghĩ của hắn, Khê Nguyệt lại là một người cổ chấp.
Cố chấp lẫn sĩ diện gặp nhau, không ai chịu thua ai.
Nhưng sau một đợt xém mất vợ, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng buông sự đầu hàng mà tìm đến cô.Tập đoàn Thương Hạn ban đầu chịu sự công kích của các tập đoàn khác, sau này Lôi Nghị Tước lại là người chủ động làm hòa, thậm chí gửi đến các dự án lớn giúp Khê Nguyệt lấy lại danh tiếng tập đoàn.
Mọi hành động đều tỏ vô cùng chân thành lẫn hối lỗi, khiến Khê Nguyệt không thể nào trách phạt.
Dẫu sao, việc Khê Nguyệt nghĩ Lôi Nghị Tước giúp đỡ cô, cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Qua việc Lôi Nghị Tước, cô mới nhận ra hắn sớm đã có ý đồ với cô, chỉ là cố chấp gặp sĩ diện, kết quả cô cũng sống chết không tìm đến hăn.
Theo thời gian, tập đoàn Thương Hạn danh tiếng cũng ngày một nâng cao và dần lấy lại được vị thế. Chỉ duy mối quan hệ của Khê
Nguyệt và Lôi Nghị Tước, cô lại muốn chỉ duy trì trong im lặng không công khai.
Lôi Nghị Tước căn bản ẩm ức nhưng cũng chỉ có thể thuận theo ý cô.
Khê Nguyệt bản tính tự chủ rất cao, dù cho Lôi Nghị Tước giúp đỡ, cô vẫn dựa vào tay mở rộng kinh doanh của tập đoàn Thương Hạn, muốn để mọi thứ và công sức của người Lục gia vang danh.
Kéo dài một thời gian, Lôi Nghị Tước cũng đưa toàn bộ tư liệu của Khê Trường đến tay cô. Mọi thông tin, các giao dịch bất hợp pháp của ông ta đều rõ ràng, mang theo ý định hòng muốn ông ta vĩnh viễn không thể trở ra thế giới bên ngoài.
Khi đưa, nét mặt Lôi Nghị Tước đầy mong chờ. Người đàn ông ôm cô, gương mặt dụi dụi vào hõm vai cô liên tục.
“Em không khen anh sao?"
Khê Nguyệt bận công việc, chỉ có thể qua loa hôn lên môi hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve người đàn ông.
“Anh giỏi lắm.”
“Gọi chồng đi.” Hắn nũng nịu lên tiếng.
Lôi Nghị Tước thật sự rất chấp niệm với chữ chồng. Hơn thế mối quan
hệ yêu đương trong kín, Lôi Nghị Tước vốn bức bối nhưng không dám trái lời, vô cùng cưng chiều cô.
Khê Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu một người như Lôi Nghị Tước, khi yêu đương có thể biến hóa như nào.
Cô nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
"Chồng-"
Không nghĩ đến, Lôi Nghị Tước ôm cô chặt hơn, thể hiện rõ ràng tình yêu to lớn của hắn đến với cô.
“Chỉ cần em gọi anh là chồng, kêu anh moi tim ra trước mặt em anh cũng chịu.”
Ngày Khê Nguyệt mang toàn bộ văn kiện tư liệu đến tòa án, tội xử phạt nặng nhất dành cho Khê Trường lại là tội chung thân.
Cô thật không nghĩ đến, năm đó mẹ cô vậy mà có thể phải lòng lão già tàn độc này.
Cũng từ đó, tập đoàn dưới tay Khê Trường, toàn bộ tài sản ông ta có được tất cả đều lần lượt rơi vào tay cô.
Đúng như khi Lôi Nghị Tước đã từng nói.
“Gọi anh là chồng, thứ gì cũng cho em được.
Lôi Nghị Tước thật sự không nói dối cô.
Chợt nghĩ đến tập đoàn Lôi Tước. Cô nhớ lại, yêu cầu chính là ký vào tờ giấy kết hôn.
Mong muốn bỗng chốc bay biển.
[Góc nhìn của Giang Thừa Tân
Lôi Nghị Tước từng nói, Giang Thừa Tân có ý với cô. Cô vốn là người chỉ tập trung công việc, trước giờ chưa để ý tâm trạng, hiển nhiên không tin lời của Lôi Nghị Tước.
Khi gặp lại Giang Thừa Tân, anh nhìn cô, nở một nụ cười mang đầy ánh nắng dịu dàng.
“Em đang trong mối quan hệ với Lôi tổng sao?"
Khê Nguyệt gần như không do dự mà gật đầu.
Giang Thừa Tân không xuất hiện quá nhiều biểu cảm, rõ ràng đã đoán được trước.
“Lôi tổng đối xử với em rất tốt, gia thế địa vị cũng cao, có thể hỗ trợ em về mọi mặt.”
Giang Thừa Tân căn bản biết hết mọi thứ, từ sự quan tâm của Lôi Nghị Tước dành cho Khê Nguyệt, chỉ duy Khê Nguyệt lại không nhìn rõ điều gì.
Cách Lôi Nghị Tước không biết theo đuổi, anh đã từng cho rằng mình rằng mình có cơ hội.
Nhưng xét về mọi mặt, anh đều thua thiệt Lôi Nghị Tước, bởi không phải là người bản lĩnh như Lôi Nghị Tước.
Lôi Nghị Tước biết ý định của Khê Nguyệt, hỗ trợ giúp cô lấy lại tập đoàn, dù bên ngoài nhìn ra có vẻ gây khó khăn với cô, nhưng thực chất tập đoàn Lôi Tước lại là hậu thuẫn bảo vệ tập đoàn Thương Hạn lớn mạnh.
Thời điểm tập đoàn Thương Hạn trông sắp phá sản nhưng vẫn có thể bền bỉ duy trì, bởi không ai dám ra tay. Đều do cách xử lý ngầm của Lôi Nghị Tước.
Giang Thừa Tân biết, khi Khê Nguyệt nhận tấm vé ra dự đại hội lớn doanh nhân. Lôi Nghị Tước cũng vội vã đi theo, thuê một số tiền lớn trở thành nhà tài trợ để có thể hiện diện. Bảo đảm sự an toàn của Khê Nguyệt mọi cách.
Giang Thừa Tân biết, khi Lôi Nghị Tước ra tay trắng trợn cướp toàn bộ dự án của cô, đều bởi vì đó là những dự án không có lợi. Nếu Khê Nguyệt thu về và đầu tư, lợi nhuận chỉ có thể tuột dốc.
Lôi Nghị Tước nhìn ra vẻ kẻ ác, nhưng thực chất mọi hành động đều là ngầm bảo vệ sự an toàn chả Khê Nguyệt.
Người trong cuộc chưa bao giờ nhìn nhận rõ sự tình.
Giang Thừa Tân vốn thích Khê Nguyệt, hiển nhiên cũng sẽ để ý những tình địch bên cạnh. Nhưng cho đến lượt Lôi Nghị Tước, anh nhận ra anh không có khả năng đấu lại.
Lôi Nghị Tước hỗ trợ cô mọi thứ, còn Giang Thừa Tân anh muốn bảo vệ cũng phải kiêng dè, căn bản không có khả năng.
Đoạn tình cảm này, cũng chẳng thể đem so bì.