Khê Nguyệt thật sự cho rằng Lôi Nghị Tước bị điên, căn bản cô với hắn vốn không hề liên quan đến nhau.
Vì động tác mạnh bạo của hắn mà bản thân cũng trở nên uất ức.
Rõ ràng không phục, Khê Nguyệt cuối cùng tức giận hét lên. Cảm xúc mấy ngày tồn đọng đến hiện tại không khác gì lớp bọt đã bị sóng biển đánh tan.
“Lôi Nghị Tước, anh đúng là một tên có bệnh. Tôi như nào cũng không hề liên quan đến anh.”
Lôi Nghị Tước nghe vậy liền hừ lạnh, ánh mắt sắc bén như dao, giờ phút này ánh mắt của hắn trông như thể hoàn toàn bị cô làm tổn thương.
“Không liên quan? Như thế nào là không liên quan? Lên giường với tôi xong liền bỏ chạy, như thế là không liên quan?”
Lôi Nghị Tước đối diện với cô, cả người hắn mang loại sức ép vô hình, hơn thế còn giam thân thể nhỏ của cô trong vòng tay của hắn khiến cô muốn trốn thoát cũng không thể.
“Ngài Lôi, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, giao lưu thân thể một chút căn bản... không có gì sai...
Những lời cuối chỉ có thể thốt ra đứt quãng, bởi Lôi Nghị Tước trực tiếp đè cô nằm ngã xuống phần ghế sofa, đôi môi hắn hôn lên môi cô hòng muốn chặn những từ ngữ ác ý.
Người trưởng thành nên xem nhẹ việc giao lưu thân thể?
Lôi Nghị Tước rõ ràng muốn trừng phạt cô, nhưng như lời cô nói đây là việc giao lưu thân thể, nếu hắn cứ tiếp tục không khác nào đang khẳng định mối quan hệ của cô hắn chỉ đơn thuần là giao lưu.
Sau cùng, Lôi Nghị Tước giữ bình tĩnh do cơn giận tạo nên, hắn buông tha cho đôi môi bị dày vò đến sưng tấy, hơi thở nồng nặc hơi rượu cũng vì thế trở nên ổn định hơn, xen lẫn mùi hương ngọt ngào của cô.
Lúc buông ra, Khê Nguyệt không nhịn được đã khóc vô cùng thảm thương.
Ánh mắt cô hiện sự tổn thương vô cùng lớn, chiếc áo sơ mi cũng bị lệch, gấu váy bị kéo cao.
Cô lủi thủi lùi vào góc, cố gắng cách xa Lôi Nghị Tước nhất có thể để tránh bản thân bị tổn thương, cho dù cái hành động này cũng không thể né hắn được bao nhiêu.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, hắn nhận ra hành động quá đáng của chính mình, sự áy nảy dâng lên, vốn muốn lên tiếng xin lỗi.
Nhưng kết quả, Khê Nguyệt đã mấp máy môi, ánh mắt long lanh đến đáng thương trực tiếp tố cáo hành động hẳn.
“Nghị Tước... anh căm ghét hận thù chặn hết dự án của tôi, chặn hợp đồng và sự hợp tác của các tập đoàn lớn nhỏ, danh tiếng tập đoàn Thương Hạn cũng vì vậy ngày càng đi xuống như ý định của anh, cả việc muốn phá hủy tập đoàn Thương Hạn tôi không đấu lại. Nay đến việc tôi tự do, muốn làm gì anh cũng muốn quản...
Lôi Nghị Tước im lặng nhìn cô nói.
“Lôi Nghị Tước, rõ ràng có người tình còn muốn đến tìm tôi giao lưu thân thể? Hay anh căn bản muốn hủy hoại tôi tất cả mọi thứ?"
“Người tình?” Rốt cuộc không nhịn được, Lôi Nghị Tước chỉ có thể lên tiếng.
“Khê Nguyệt, em nên nhận thức rõ, từ đầu đến cuối, người tôi dây dưa chỉ có một mình em!”
Khê Nguyệt nhìn hắn bao biện, cô muốn lục tìm điện thoại bật lên, nhưng căn bản ở vị trí rất xa.
“Dây dưa với một mình tôi? Lôi Nghị Tước, thủ đoạn của anh thật sự cao tay, làm đủ trò lợi dụng tôi mất trí nhớ mà dụ dỗ, đến lúc chiếm được thân thể tôi, cũng là kẻ chơi chán rồi bỏ...
Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng tức điên lên.
“Khê Nguyệt, em tốt nhất nói cho rõ ràng, là ai bỏ ai!”
“Lần đầu sau khi tỉnh dậy em bỏ tôi đi, lần thứ hai ngủ cùng tôi xong cũng chính em quay về nước, để một mình tôi khi tỉnh dậy không thấy bóng dáng em. Hôm khi em bị sốt, tôi chăm sóc em gần năm ngày, việc đầu em tỉnh lại cũng rời khỏi tôi đi. Em chưa từng cho tôi cơ hội để nói những gì mình nói!”
Lời này cất lên khiến Khê Nguyệt cứng miệng liên tưởng toàn bộ sự việc. Dường như khi suy xét lại... lời Lôi Nghị Tước nói không hề sai.
Sau khi Khê Nguyệt rời bỏ Lôi Nghị Tước tại hôm bệnh viện, tâm trạng Lôi Nghị Tước hoàn toàn suy sụp, hắn thật sự cho rằng cô ghét bỏ hắn đến mức không muốn gặp mặt.
Gần như không có tinh thần làm việc gì, đêm nào cũng tìm đến men say của rượu muốn giải tỏa cảm giác nhớ nhung.
Kết quả không lâu sau nhận được tin báo, Khê Nguyệt tìm đến những kẻ khác muốn vui chơi. Lôi Nghị Tước không giữ được bình tĩnh trong đêm tức giận mà lao đến tìm cô.
“Khê Nguyệt, là em bỏ tôi, em không cần tôi.”
Lần này, thay vì Khê Nguyệt rơi nước mắt, Lôi Nghị Tước ánh mắt hắn cũng ửng đỏ lên, giống như thể một chú cún bị bỏ rơi, cần người ôm ấp vỗ về, nước mắt cũng vì vậy sắp tràn ra.
Bất chợt, Lôi Nghị Tước nắm lấy bàn tay của cô, đem đặt vào ngực trái của hắn.
“Khê Nguyệt, tôi nhớ em đến phát điên. Còn em thì vô tâm, gần như chỉ muốn né tránh tôi”
Câu nói mang tính thổ lộ đến bất ngờ khiến Khê Nguyệt ngạc nhiên, lòng bàn tay chạm vào lồng ngực hắn cũng dần cảm nhận được xúc cảm nóng rẫy của da thịt hắn truyền đến.
“Lôi Nghị Tước, anh không nên nhớ tôi... anh đã có mối quan hệ yêu đương của mình rồi...
Nói đến đây, tâm trạng Khê Nguyệt dâng lên cảm giác chua xót.
Thật không nghĩ đến, có ngày sẽ phải lòng kẻ đã từng gây khó dễ với mình.