Con người không phải máy móc, sau nhiều ngày chật vật đến chính mình cũng đã không chịu nổi.
Khê Nguyệt mất ngủ nhiều ngày, lần này cơn bệnh đến đột ngột không nhận thức được, kết quả mê man liên tục.
Đồng thời, những việc xảy đến với tập đoàn Thương Hạn dạo gần đây, Lôi Nghị Tước ngấm ngầm thay cô giải quyết và xử lý một phần. Hòng để khi Khê Nguyệt quay trở lại, mọi thứ không còn rối ren như lúc trước.
Căn bản mọi thứ sớm đã nằm trong lòng bàn tay của Lôi Nghị Tước.
Vốn đi tập đoàn Thương Hạn ban đầu dưới quyền kiểm soát của Khê Trường lẫn Khê Hàm, đông đảo người ủng hộ hai người họ. Hắn biết nếu Khê Nguyệt quay trở lại, kết cục không mấy tốt đẹp bởi ảnh hưởng. Nếu có ngồi lại vị trí cũng nhận sự đe dọa.
Chỉ trừ khi để Khê Nguyệt gặp khó khăn khi ngồi lên vị trí ban đầu, Khê Trường thỏa mãn với phần lợi nhuận, như thể ông ta mới không tiếp tục ra tay khi nhận thấy Khê Nguyệt không còn giá trị.
Cho nên Lôi Nghị Tước mới đưa ra yêu cầu nắm thóp, khi Khê Nguyệt quay trở lại để ông ta nhường trả vị trí ban đầu.
Chỉ là, không tránh khỏi việc bản thân kiêu ngạo gây áp lực đến cô.
Dạy dỗ cô, để rồi chính hắn là người trải nghiệm cảm giác khó chịu.
Nhìn Khê Nguyệt ảnh hưởng vì cơn bệnh, tâm trạng hắn cũng đau đầu theo.
Chẳng qua cũng chỉ muốn để cô biết rõ, ngoài hắn ra sẽ không còn ai có khả năng.
Còn về Giang Thừa Tân, Lôi Nghị Tước ban đầu cho rằng Giang Thừa Tân mắt mù mới nhìn trúng cô.
Nhiều lần nảy sinh ý nghĩ muốn khiến Giang thị khó khăn, nhưng rồi hắn lần nữa thay đổi suy nghĩ, vì lý do gì nhắm đến kẻ khác?
Lôi Nghị Tước lúc này mới rõ, toàn bộ đều là bởi vì loại cảm xúc nhỏ nhen mang tên “ghen”.
Nếu cứ tiếp tục kiêu ngạo đè ép Khê Nguyệt như thế, chỉ sợ hắn sẽ thật sự mất cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng dẩy lên cảm xúc sợ hãi dâng trào.
Khê Nguyệt ngủ rất say, giống như thể đứa trẻ lâu ngày mới được yên giấc.
Phòng bệnh y tá lẫn bác sĩ chăm sóc điều độ, nhưng sự chăm sóc còn chẳng thể so sánh với Lôi Nghị Tước.
Thời gian thay dịch truyền dinh dưỡng đều được quy định kỹ càng.
Sau một ngày dài làm việc, hễ đến đêm, Lôi Nghị Tước lại quay trở về phòng bệnh chăm sóc cô.
Đúng lúc này, điện thoại hiển thị cuộc gọi từ trợ lý Phong, hắn vừa dùng khăn ướt lau gương mặt của Khê Nguyệt, vừa lặng nghe lời báo cáo.
“Thưa chủ tịch, lão già họ Khê lần này lấy danh nghĩa tập đoàn Lôi Tước, thực hiện bàn bạc đầu tư thu mua về dự án lô đất hoang vô cùng quan trọng, dự định bào rút kiếm lời qua mặt. Về việc này, ngài có muốn ngăn cản hay không?”
Lôi Nghị Tước nhìn gương mặt đang say giấc, động tác vô cùng ôn nhu, trái ngược với giọng nói cứng rắn cùng thái độ thể hiện quyền uy của hắn cất lên.
“Tồn tại trên thương trường, kinh doanh đồng thời chi trả và phải đi đối với lợi nhuận. Ông ta muốn lợi nhuận lại không muốn chi trả. Quả thật là một kẻ hố sâu không đáy, tiếc là cái suy nghĩ rẻ tiền đó có che giấu cũng không thể”
Lôi Nghị Tước buông tấm khăn ấm đặt sang một bên, tiếp tục nói.
“Trước mắt để ông ta hưởng thụ phần lợi nhuận này, cái giá phải trả sau đó... chỉ có thể gấp mười”
Lúc nói nên câu này, ánh mắt hắn trở nên lạnh nhạt lạ thường.
“Vâng, tôi đã hiểu thưa chủ tịch.”
Trợ lý Phong đáp lời, cẩn thận tắt máy.
Khê Trường muốn thu mua dự án không muốn chi trả, lợi dụng phần danh tiếng của tập đoàn Lôi Tước. Nếu về sau có trục trặc, đều là tập đoàn Lôi Tước gánh chịu, ông ta một chút cũng không ảnh hưởng.
Thế nhưng tập đoàn Lôi Tước lớn mạnh, vụ này không ai lên án sẽ sớm chìm vào khoảng lặng.
Lúc trước, khi tập đoàn Lôi Tước lẫn tập đoàn Thương Hạn ngang hàng, hắn chưa bao giờ hài lòng cách giải quyết của tập đoàn Thương Hạn mới sinh chán ghét. Sau này điều tra sâu mới rõ, Khê Nguyệt quản lý, chấp thuận cách giải quyết của Khê Trường chẳng qua để ông ta hài lòng không gây khó dễ, ngược lại người hứng chịu toàn bộ đều là cô.
Giống như việc, kẻ làm chỉ dám ẩn phía sau để kẻ khác hứng chịu. Còn Khê Nguyệt trong một môi trường như thế, muốn tồn tại cũng chỉ có thể thuận theo.
Nghĩ đến đây, Lôi Nghị Tước càng thấy hối hận hơn vì lúc trước giữ suy nghĩ sai lệch về con người của Khê Nguyệt.
Hắn nhìn cô yên tĩnh ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét mềm mại, để rồi ngón tay hắn dừng trước đôi môi nhợt nhạt.
Trước đây Lôi Nghị Tước chê bai cô nhiều như nào, nay đổi lại hắn càng ham muốn chở che cô bấy nhiều.
Không kiềm được sự rung động sâu trong đáy lòng, Lôi Nghị Tước củi xuống hôn lên đôi môi cô, rồi lại nâng niu đặt nụ hôn lên vầng trán nhỏ, đôi mắt, cho đến sóng mũi thể hiện cho sự khẩn cầu xin tha thứ.
Đến lúc ngẩng lên, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự dịu dàng.
“Khê Nguyệt, hai lần trước ngủ với tôi xong rồi bỏ chạy tôi có thể bỏ qua. Nhưng công chăm sóc em lần này, tôi chắc chắn phải đòi đền bù."