Vài ngày sau, Khê Nguyệt rốt cuộc cũng tỉnh lại sau giấc ngủ nghỉ ngơi dài. Cơ thể lẫn sức khỏe theo đó được cải thiện tốt.
Theo như trình bày của bác sĩ, những việc xảy ra với cô đều bởi vì cơ thể suy nhược, không nghỉ ngơi điều độ và cả không chịu nổi lượng áp lực lớn đến từ công việc.
Đồng thời qua lời y tá và bác sĩ, Khê Nguyệt biết được Lôi Nghị Tước là người chăm sóc và đem cô đến đây. Thậm chí hầu như lúc nào cũng đến xem xét.
Khi nhắc đến Lôi Nghị Tước, tất cả đều không nhịn được mỉm cười, cất giọng nói khen ngợi mang theo đầy khao khát ước mong được như cô.
“Ngài ấy thật sự rất tốt, cả đêm đầu khi cô bị bệnh đều ở bên cạnh. Cách một tiếng khi hết thuốc đều ra lệnh thay dịch truyền. Nửa đêm cô lên cơn sốt, ngài ấy cũng vô cùng sốt sắng, liên tục nhúng khăn ấm lau người cho cô.”
Khê Nguyệt không hiểu rõ con người Lôi Nghị Tước.
Do hắn gây áp lực khiến cô phải chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu vãn tình hình, nay cũng chính hắn ân cần chăm sóc.
Chợt nhớ đến đêm Lôi Nghị Tước trúng thuốc, hắn cũng giở giọng điệu ôn nhu, cả ánh mắt tình cảm dành cho cô như thế này.
Khê Nguyệt nghĩ đến trường hợp, Lôi Nghị Tước có ý với cô?
Suy nghĩ Khê Nguyệt dần biến chuyển theo hướng không tốt mấy.
Chắc chắn là không thể!
Lôi Nghị Tước sở dĩ tốt với cô đều bởi vì kế sách của hắn. Khiến cô phải lòng, để rồi chiếm được thì liền đem cô kéo xuống vực sâu?
Xét theo chiều hướng nào, Khê Nguyệt cũng không dám nghĩ đến trường hợp Lôi Nghị Tước có thể đối xử tốt với cô như thế, bởi căn bản mọi thứ đều không khả quan.
Nghĩ lại trạng thái khi Khê Nguyệt tham gia buổi tiệc, kỳ thực cô biết rõ hôm đó tình trạng sức khỏe bản thân không tốt. Nhưng yêu cầu đến từ của Giang Thừa Tân, anh giúp đỡ cô rất nhiều. Vì vậy chỉ có thể đè nén sự mệt mỏi của chính mình mà dự tiệc.
Đầu óc Khê Nguyệt khi đó quay cuồng, suốt cả buổi tiệc không tỉnh táo được bao nhiêu. Lượng người tiếp cận nhiều, sự chê bai khinh bỉ lẫn phán xét trên gương mặt họ đều khiến cô mệt mỏi không muốn đối diện.
Vì vậy khi Giang Thừa Tân nói chuyện với đối tác, Khê Nguyệt đã vội vàng rời đi.
Khê Nguyệt biết vốn đi đối mặt với những trường hợp này là bắt buộc, cô cũng phải thích nghi. Nhưng khi bao áp lực đè nặng, cô cũng chỉ mong ước như người bình thường có thể đơn thuần sống và tồn tại.
Khi này chỉ mới hơn tám giờ sáng.
Khê Nguyệt ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, cô là đang cho rằng bản thân chỉ mới hôn mê một đêm kể từ lúc ngất đi.
Cho đến khi y tá lên tiếng, nói rằng cô đã rơi vào hôn mê kéo dài năm ngày liền.
Ngay lập tức Khê Nguyệt trở nên hốt hoảng vội vàng bước xuống giường muốn rời đi, mặc cho y tá lẫn bác sĩ cản lại.
Tập đoàn Thương Hạn vốn đã trên nguy cơ phá sản, cho dù Khê Nguyệt ngôi vị làm chủ khó mà giữ vững được sự yên ổn giữa nhân viên tập đoàn, vậy mà nay cô đã khuất bóng trên tập đoàn năm ngày, mọi thứ liệu sẽ rối tung như thế nào nếu không có người dẫn dắt?
Khê Nguyệt không dám cho phép bản thân nghỉ ngơi, mặc kệ sự ngăn cản của y tá lẫn bác sĩ, cô vội vàng quay trở về. Lời nói của bọn họ cô cũng không đặt vào tai. (1)
Vốn nghĩ rằng tập đoàn Thương Hạn năm ngày không có người quản lý sẽ bị nhiều tập đoàn khác công kích theo ý đồ xấu gây khó khăn, cục bộ nhân viên cũng rối ren.
Chỉ là khi Khê Nguyệt đến tập đoàn, nghe báo cáo từ trợ lý và thực thu lợi nhuận thời gian vừa qua, mọi việc đều rất ổn định.
Thậm chí ngay cả khi không có người quản lý, mọi thứ vận hành đều rất tốt, giống như thể có ai đó sắp xếp và đụng tay vào.
Bên cạnh đó, khi Khê Nguyệt quay trở lại, trợ lý cũng thông báo rằng đã nhận được tương đối nhiều lời mời hợp tác từ các tập đoàn khác.
Có vài dự án đầu tư đến từ tập đoàn Lôi Tước, lợi nhuận tương đối cao. Khê Nguyệt khi xem đến, còn cho rằng bản thân đã nhìn lầm.
Một lần nữa nhìn kỹ lại, cô lập tức không ngần ngại gạt qua một bên. @
Khê Nguyệt không biết được một điều, thời khắc cô rời khỏi bệnh viện, cả bệnh viện như thể náo loạn cả lên.