"??!!" Vương Nhất Bác mở to mắt, trong miệng vẫn còn mùi máu, Tiêu Chiến liền cúi người hôn lên.
Tiêu chiến cmn sao lại ôn nhu như vậy?!
Lúc này hai chân của hắn đang gắt gao khống chế lấy thân thể Vương Nhất Bác.
"??!!" Một vật gì đó lướt qua đùi Vương Nhất Bác... Đây là... đuôi sói?
Thân thể Vương Nhất Bác cứng nhắc không còn cử động, lông đuôi sói không giống như tai sói xù xù, lông của đuôi sói giống như một cây trâm nhỏ cứng rắn.
Sức lực của người sói thật sự rất lớn.
Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, con người màu lam tựa hồ lấp lánh một chút.
Không biết cổ tâm thuật đối với người sói có tác dụng hay không nhỉ...
Tiêu Chiến bị ánh mắt loé lên này trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ.
Vương Nhất Bác trong lòng vui mừng, có tác dụng?
"Tôi yêu cậu... Nhất Bác... tôi..." Ngây người qua đi, nóng bỏng lại càng đánh tới, Tiêu Chiến khắp người đều nóng rực, những nơi tay của hắn đi qua đều cơ hồ làm cho làn da của Vương Nhất Bác muốn bỏng.
Mẹ kiếp! Làm thế nào mà chỉ có một nửa cổ tâm thật?! Vương Nhất Bác lo lắng, dựa vào cái gì mà Tiêu Chiến lại chỉ trúng cổ tâm thuật mê luyến, không trúng cổ tâm thuật nghe lời?!
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác mê hoặc đến choáng váng, lại thêm bị chuyện hôm nay kích thích, hắn lại càng có cảm tình đối với Vương Nhất Bác hơn.
Tất cả mọi cảm giác đều đồng loạt xông lên, đủ loại xúc động để hắn không còn một tia lý trí.
Mở rộng đùi của Vương Nhất Bác, bàn tay gác đôi chân thon dài đặt lên vai.
Thân là sinh vật nguyên thủy lại còn là giống đực, vì vậy xúc động cứ thế chiếm giữ ưu thế.
Cộng thêm với việc hắn tin rằng tối hôm qua đã cùng Vương Nhất Bác làm qua một lần, đại khái không có vấn đề gì, cho nên cũng không có áp lực tâm lý gì quá lớn.
Người sói bắp thịt tràn đầy, eo dùng sức thẳng tiến.
Giọng nói nghẹn ngào của ma cà rồng lúc này trở nên thật vô lực.
Vương Nhất Bác mở to mắt, tròng mắt đỏ bừng, màu lam nhạt xung quanh chẳng biết lúc nào đã tản đi.
Cậu trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, đau đến nỗi không phát ra được một xíu thanh âm nào.
Xúc cảm phía dưới cũng trong nháy mắt như giáng cho Tiêu Chiến một gậy vào đầu.
"Cậu... cậu... Đây là lần đầu tiên...?"
Tiêu Chiến nhìn xuống người phía dưới, màu trắng trên giường đơn đã vương chút vết máu, có lẽ do có máu bôi trơn nên Vương Nhất Vác đã giảm bớt đau đi mấy phần, nhưng gân xanh trên cổ vẫn như cũ phập phồng.
"Anh... cmn... hóa sói... còn không mau thu lại?!" Vương Nhất Bác cắn răng trợn mắt nắm lấy ga giường, biểu cảm đều là thống khổ.
"Sói hóa..." Tiêu Chiến có chút mơ hồ, "Làm thế nào... Làm thế nào để thu lại sói hóa..?"
"***" Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, "Đừng có động, cmn... anh... mẹ nó...!"
"Tôi..." Tiêu Chiến tay chân có chút luống cuống, bình tĩnh lại trong chốc lát mới đem trạng thái hóa sói thu hồi lại, rốt cuộc kích thước cũng biến trở về trạng thái bình thường...
"Ha..." Vương nhất bác thở dài ra một trận "Đừng động..."
"Tôi..." Tiêu Chiến cực kỳ khó chịu, Vương Nhất Bác khẩn trương như vậy, bên trong cậu bao lấy hắn thực thoải mái, vậy mà cậu lại nói hắn đừng động..., nhưng nhìn Vương Nhất Bác vừa rồi thống khổ như vậy, Tiêu Chiến liền chịu đựng, thật sự không hề động đậy.
"Anh có thể đi ra không?" Vương Nhất Bác cau mày.
"Tôi... thử xem..." Tiêu Chiến rời ra bên ngoài một chút.
Ma sát nóng rát làm cho Vương Nhất Bác lại hít một lượng khí lạnh, "Đừng động... cmn..."
Tiêu Chiến cũng nhăn nhăn lông mày, Vương Nhất Bác vừa căng thẳng lại hút hắn thêm một chút.
"Đừng động... cmn..." Vương Nhất Bác tức hổn hển, không quan tâm đến phía dưới, vậy mà trực tiếp đem lửa giận bộc phát hướng trên người Tiêu Chiến.
Ngẩng đầu dậy, đôi con người tràn đầy lửa giận nhìn Tiêu Chiến.
"..."
"Mẹ kiếp... xong rồi..."
Đối đầu với tầm mắt của hắn, trong nháy mắt Vương Nhất Bác liền hối hận.
Tiêu Chiến vừa tỉnh táo lại, vừa rồi còn bị cổ tâm thật của Vương Nhất Bác tác dụng mà một ánh mắt liền cong lên.
"Đừng... đừng... bình tĩnh... Tiêu Chiến... từ từ... A!..." Câu nói kế tiếp đều bị ngăn lại trong cổ họng bởi một nụ hôn dài.
Thân thể Tiêu Chiến càng ngày càng nóng, những nơi bàn tay đi qua đều trở nên nóng bỏng, so với thân thể lạnh buốt của ma cà rồng, bàn tay Tiêu Chiến tựa hồ có thể làm bỏng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác là ma cà rồng đời thứ ba, cổ tâm thuật có bao nhiêu mạnh mẽ, chính bản thân cậu cũng không rõ ràng, nhưng cậu biết, vừa rồi vì ngăn cản Tiêu Chiến mà cậu đã dùng đến mười phần sức mạnh, cậu chưa bao giờ đối với người nào dùng qua loại trình độ cổ tâm thuật như thế này, nhưng ai biết cái này... lại là người sói lai biến thái, trong đó chỉ có một nửa cổ tâm thuật. Chỉ điên cuồng mê luyến chính mình! Không chút nào khuất phục!
"A... đau... Tiêu Chiến... cmn đau...!" Vương Nhất Bác mở to mắt, con mắt chợt đỏ bừng, cậu sắp bị dày vò đến điên rồi.
Thân là ma cà rồng, năng lực phục hồi mạnh bao nhiêu? Vừa rồi Tiêu Chiến sói hóa đã đem phía sau cậu mài rách, vết thương hiện tại đã khép lại, có chút tê tê dại dại. Thế nhưng Tiêu Chiến hiện tại lại không chịu điều khiển, vẫn liên tục rút ra cắm vào, vết thương không ngừng sốc lên, vừa rách ra lại bắt đầu khép lại. Vương Nhất Bác căn bản không muốn quản Tiêu Chiến đối với mình có làm chuyện gì quá đáng hay không, toàn thân cậu tế bào đều tập trung vào cửa huyệt phía sau, nơi đó chảy máu, rồi lại khép lại, chảy máu, rồi lại khép lại...
Máu tươi cũng không thể làm cho Tiêu Chiến thanh tỉnh, ngược lại lại làm cho sự khát máu trong bản năng người sói cao hơn.
Hậu huyệt càng ngày càng ướt át, Vương Nhất Bác tuyệt đối không thể thừa nhận đây chính là chất lỏng do cơ thể của cậu tự bài tiết, cho nên... khẳng định là do máu làm ướt...
Vết thương đã không còn bị mài rách, thay vào đó chỉ có chút tê dại, cùng từng chút từng chút một thoải mái.
"Mẹ nó... anh... Tiêu Chiến..." Đã không còn bị cơn đau đớn dày vò, Vương Nhất Bác lại bắt đầu phản kháng, cậu là một ma cà rồng quý tộc ưu nhã, lại bị một con dã thú thượng... thật vô cùng nhục nhã!!!
"Chờ một chút... đừng... đừng... Tiêu Chiến... tôi không động nữa..." Bỗng nhiên Vương Nhất Bác không giãy dụa nữa.
Bởi vì cậu trông thấy ánh mắt Tiêu Chiến biến đổi, nếu là ở bên trong sói hóa... Ôi mẹ ơi...
Thế nhưng rõ ràng là Vương Nhất Bác đã cầu xin sự tha thứ quá muộn, người sói trước mặt đã bị hành vi vừa rồi của Vương Nhất Bác làm cho phát bực.
"Bình tĩnh... Tiêu Chiến... tôi không động nữa... anh... bình tĩnh..." trông thấy Tiêu Chiến lại toát ra tai người sói, Vương Nhất Bác suýt khóc, "Đừng mà... Tiêu Chiến... anh nhìn xem tôi là ai... tôi là Vương Nhất Bác... tôi là ma cà rồng... tôi là nam nhân... anh nhìn tôi..."
Tiêu chiến cụp mắt nhìn xuống Vương Nhất Bác.
Hai người vừa đối mắt.
Vương Nhất Bác sững sờ.
"Xong rồi... lại quên..."
Đôi con ngươi của Vương Nhất Bác chính là chìa khóa cổ tâm thuật, lúc này lại triệt để kéo ra cuồng nhiệt yêu thích của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác.
"A..." Vương Nhất Bác cong eo lên, ngửa đầu thở mạnh lấy hơi, đôi mắt đã trở nên vô thần.
Cậu không biết là may mắn khi Tiêu Chiến không có cách nào hoàn toàn hóa sói, hay là phải tự trách bộ dạng ma cà rồng này của mình, thân thể quá sức bền bỉ, đang dần dần tiếp thu kích thước của Tiêu Chiến.
"A... a..." Nhìn ra được vẻ thống khổ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thương tiếc phát ra vài tiếng kêu khẽ, đem cổ họng của mình để lộ ra bên miệng Vương Nhất Bác.
Đối với một người sói mà nói, hành động này không khác gì tự sát, việc này làm Vương Nhất Bác ngây ra một lúc.
Răng nanh lộ ra, Vương Nhất Bác không chút khách khí cắn lấy cổ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bị đau lại được bình đẳng đáp lại, hắn cũng không còn khách khí, huống chi đây là bạn lữ của hắn, tuy không giống như cặp đôi yêu nhau, nhưng chí ít cũng đã tiếp nhận hắn.
Khoảng cách tiếp xúc thân thể gần như bằng không, không cần nhìn trộm tâm lực cậu cũng biết rõ Tiêu Chiến đang suy nghĩ gì.
"Tôi là ma cà rồng! Đương nhiên! Không kém!" Vương Nhất Bác la lớn một tiếng, lỗ máu bên cổ Tiêu Chiến bắt đầu ứa máu ra bên ngoài, Vương Nhất Bác nhanh chóng liếm láp mấy lần, tránh để Tiêu Chiến mất máu mà chết...
Thế nhưng đối với người sói mà nói, liếm láp chính là biểu đạt yêu thương, là phương thức trực tiếp nhất, cho nên nhận được sự đáp lại của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền kêu lên hai tiếng để bày tỏ vui vẻ.
Dựng thẳng nửa người trên, cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, hai tay đỡ đến hai bên eo nhỏ của cậu.
Bất ngờ bị cắm vào, lại ngây ngốc nhìn Tiêu Chiến bỗng nhiên đứng dậy.
"Anh lại..." Vương Nhất Bác có chút vô lực.
Tiêu Chiến lại cười cười, hai tay dùng sức, Vương Nhất Bác mở to mắt, "Không... Tiêu Chiến... mẹ nó..."
Lần này gần như sắp đem Vương Nhất Bác đâm thủng, Tiêu Chiến dùng sức ôm Vương Nhất Bác một chút lại một chút đâm vào, không lưu tình.
Vương Nhất Bác đã không còn mắng chửi, một tiếng cũng không phát ra để mặc cho Tiêu Chiến phát tiết, khóe miệng lại nghẹn ngào lấy giọng, không phát ra được một xíu thanh âm nào, bởi vì cậu sợ vừa lên tiếng bản thân sẽ khóc lên.
Càng làm Vương Nhất Bác muốn khóc chính là, thân thể của ma cà rồng quá mức kiên cường dẻo dai, Tiêu Chiến đã một nửa sói hóa vậy mà cậu vẫn có thể hoàn toàn tiếp nhận.
"A... a..." Tiêu Chiến cúi người ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Vương Nhất Bác, so với Tiêu Chiến khi đã sói hóa, Vương Nhất Bác thân là nghệ sĩ, dáng người vốn dĩ gầy gò bây giờ lại càng lộ ra tinh tế.
"Đừng mẹ nó... nói yêu tôi..." Cậu có thể nghe hiểu Tiêu Chiến lúc này, "Nếu yêu tôi... thì anh cút ra ngoài..."
"Ô... ô..." Tiêu Chiến hôn một cái lên mắt Vương Nhất Bác, rồi đến chóp mũi, lại đến môi.
'Ta phi!" Vương Nhất Bác nghiêng đầu né tránh, cùng Tiêu Chiến làm việc này đã làm cho thế giới quan của cậu sụp đổ, còn muốn hôn?!
Đúng là cậu cũng là có chống cự Tiêu Chiến, nhưng cũng không muốn bán đứng linh hồn mình.
"A..." Tiêu Chiến chôn mặt trên vai của Vương Nhất Bác, bởi vì sự cự tuyệt này có vẻ như rất khó chịu.
"A... anh mẹ kiếp..." Vương Nhất Bác khó chịu thì khó chịu, người dưới thân ngược lại càng dùng sức, Vương Nhất Bác cắn chặt răng, cậu cảm thấy bất kể lúc nào một giây sau liền có thể ngất đi.
Trời bên ngoài dần dần đã không còn thấy ánh sáng, Tiêu Chiến rút ra đút vào mới trở nên nhẹ nhàng chậm chạp một chút.
"Sói con... anh vẫn chưa xong à..." Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, eo cũng muốn gãy...
Tiêu Chiến cau mày.
Vương Nhất Bác có chút không biết phải làm sao, Tiêu Chiến muốn bắn...
Vì cái mạng nhỏ của mình, Vương Nhất Bác cực kỳ không tình nguyện ngẩng đầu ngậm lấy môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, hai mắt liền nhắm nghiền, nhẹ nhàng chậm chạp rút ra đút vào lại bắt đầu tăng tốc.
Phát giác ra được vật cứng của Tiêu Chiến trong cơ thể mình có chút run rẩy, Vương Nhất Bác bắt đầu trốn, nhưng mà Tiêu Chiến bây giờ không có tư duy của nhân loại, cưỡng ép siết lại eo Vương Nhất Bác.
Đầu lưỡi tìm được chỗ sâu nhất.
Hạ thân cũng cắm đến chỗ sâu nhất, bắn vào bên trong.
"?!!"
Nhìn đuôi sói và tai sói của Tiêu Chiến biến mất, thể trạng cũng trở lại bình thường, con mắt cũng dần dần nhắm lại, ngã xuống giường.
Vương Nhất Bác trong lúc khiếp sợ đã lấy lại bình tĩnh, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở chậm chạp yên lặng.
Vương Nhất Bác rút giấy trong hộp, cuối cùng ném lại trong thùng rác sơ sơ mười mấy tờ giấy ướt đẫm, sau đó chân trần đi vào phòng tắm.
Từ trong phòng tắm đi ra, không nhìn người trên giường một chút nào.
Mặc lại quần áo tử tế, bước ra khỏi cửa lớn biệt thự.
Suzie