Mặt trời càng lúc càng lên cao, Vương Nhất Bác mặc dù không e ngại ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn không thích cho lắm.
Tắt nhạc trên điện thoại, trở lại phòng ngủ.
"Grừm... grừm..." điện thoại rung lên.
"Này? Anh tốt n..." Đây là điện thoại cá nhân của cậu, số gọi đến lại là số lạ.
"Nhất Bác."
"..." Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày ngồi vào trên giường, đại khái là nữ diễn viên trước kia, lúc đó bản thân cậu bị ngất sau đó liền không liên lạc lại, "Hi, Tina, gần đây không liên lạc được với cô a..."
"Tôi... hình như là bị công ty phong sát rồi..."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Chuyện gì vậy? Tôi sao lại không biết?"
"Công ty muốn bảo vệ cậu, thế nhưng rõ ràng là chỉ tốn chút công sức, hai người chúng ta làm sáng tỏ là xong rồi, tại sao lại trực tiếp phong sát tôi chứ?!" Người bên kia có chút khó thở.
"Làm sáng tỏ cái gì, hai chúng ta vốn dĩ là đi thuê phòng."
"..." người bên kia trầm mặc một chút, "Cậu có ở nhà không? Tôi đến tìm cậu được không? Lần trước cậu bỗng nhiên té xỉu dọa tôi sợ gần chết."
"Tìm tôi à..." Vương Nhất Bác nhìn nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, "Tôi đang ở nhà bạn, bạn của tôi có bệnh thích sạch sẽ, không cho người ngoài tới."
"À... vậy..."
"Ra ngoài đi, lần này nhớ chú ý an toàn" Vương Nhất Bác đứng lên, "Tôi gửi cho cô địa chỉ khách sạn, lát nữa qua đây."
Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác ném điện thoại lên giường nằm một hồi.
Lần trước ở khách sạn, tên đã lên dây, cậu đối với Tina dùng Huyết tộc cổ tâm thuật, sau đó cô ta cũng không nhớ gì hết, căn bản là chỉ muốn cô ta nghe lời một chút.
Thế nhưng sau đó cậu lại cảm thấy choáng váng, cổ tâm thuật cũng không thèm giải trừ, chỉ sợ bây giờ trong đầu cô ta toàn là cậu, không đi làm giải trừ cổ thuật, vĩnh viễn mang phiền phức.
Ngoài mặt thì là giải trừ cổ tâm thuật, nhưng tính ra Tina khuôn mặt cũng xinh đẹp, Vương Nhất Bác từ trên giường vọt xuống thay quần áo khác.
Thời điểm đến khách sạn, Vương Nhất Bác đột nhiên chột dạ nhìn thoáng qua WeChat của Tiêu Chiến.
Mặc dù cậu cũng không biết chính mình chột dạ cái gì.
Bật chế độ yên lặng, có người gõ cửa.
"Nhất Bác!" Người vừa tới liền bổ nhào vào người Vương Nhất Bác, "Cạch", Vương Nhất Vác đưa tay đóng cửa lại.
"Cô điên rồi à?" Đối với những người đã mê luyến cậu, Vương Nhất Bác sẽ không duy trì hình tượng, dù sao cũng trúng cổ tâm thuật thì trong mắt cô ta cậu là sự tồn tại hoàn mỹ.
"Tôi..." Nữ nhân trong mắt đều là cuồng nhiệt, nửa đẩy lửa kéo đem Vương nhất bác đẩy đến bên giường, kê chân nên muốn hôn.
"Dừng lại." Lại bị Vương Nhất Bác một tay chặn lại, "Trực tiếp làm chính sự đi, khỏi dông dài."
Vương Nhất Bác bắt đầu tự cởi quần áo của mình, vừa cởi xong áo lại phát hiện nữ nhân không hề động đậy.
"Còn muốn tôi giúp cô sao? Tự mình làm đi." Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, cậu cảm thấy mình có chút kỳ lạ, bình thường làm những chuyện này cậu vẫn tương đối ôn nhu, huống hồ Tina cũng không xấu, thế nhưng cậu giống như là cầm tên không nổi.
Hai mươi phút trôi qua, Vương Nhất Bác nằm ở trên giường, mặt không thay đổi nhìn Tina phía dưới, suốt hai mươi phút làm bước khởi động cậu vẫn không có động tĩnh gì... Rất vô vị.
...
"Qua đây." Vương Nhất Bác hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Nữ nhân tiến lên trước, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào con mắt nữ nhân ba giây, trong con mắt màu lam chợt lóe lên. . ngôn tình hoàn
Sau đó đứng dậy mặc quần vào.
Sau khi mặc tử tế, người trên giường tựa hồ tỉnh táo lại, ngẩn người nhìn trên giường bừa bộn, cô ta cũng ngây ngốc mặc lại quần áo.
"Chúng ta..."
"Xong việc, tôi đi trước." Vương Nhất Bác đã mặc quần áo tử tế, đẩy cửa đi ra ngoài ngoài.
Không đợi người trả lời cậu liền đi mất.
"Thật chán..." Vương Nhất Bác giãn gân cốt một cái, đeo kính râm cùng khẩu trang đi đến đại sảnh.
"Tôi đi đây." Sau đó cấp tốc trốn đến cây cột đằng sau đại sảnh, cậu thấy Ninh Viễn Thần!
Ninh Viễn Thần ở đây, chẳng lẽ Tiêu Chiến cũng ở đây?!
Chết rồi, điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
[ Tiêu Chiến ]: Tôi làm xong rồi, cậu muốn ăn cái gì, tôi mua một chút cho cậu.
[ Vương Nhất Bác ]: Anh đang ở công ty sao?
[ Tiêu Chiến ]: Ừm, bây giờ lập tức về nhà.
"Phù..." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Chiến không ở đây là tốt rồi.
Thừa dịp Ninh Viễn Thần nói chuyện với người khác, cậu theo cây cột đằng sau đi tới, sau đó chạy ra khỏi đại sảnh.
"Hửm?" Vừa rồi Ninh Viễn Thần có chú ý tới, bóng lưng này... cực kỳ giống... Vương nhất Bác?
Nhưng mà hôm nay Tiêu tổng vừa phân phó anh giúp Vương Nhất Bác từ chối tất cả sự kiện, không phải thân thể không thoải mái sao?
Nghĩ cả nửa ngày, vẫn là cầm điện thoại lên.
[ Ninh Viễn Thần ]: Tiêu tổng, tôi giúp ngài xử lý công việc ở khách sạn, thấy được Vương Nhất Bác.
[ Tiêu Chiến ]: Cậu không nhìn lầm chứ?
[ Ninh Viễn Thần ]: À... Tôi chỉ thấy bóng lưng, nhưng có điều rất giống. [Hình ảnh] ngài xem, tôi chụp không được rõ, nghe ngài nói thân thể của cậu ấy không thoải mái, tôi liền hỏi ngài một chút.
[ Tiêu Chiến ]: Ừm, tôi biết rồi, cậu mau lên.
[ Ninh Viễn Thần ]: Vâng, Tiêu tổng.
Ninh viễn thần thương lượng hoàn tất.
Đang cùng người phụ trách hàn huyên, lại thấy được một người...
Đây không phải là nữ minh tinh lần trước bị bắt cùng Vương Nhất Bác đi thuê phòng sao?
"Quản lý Mộ, nhân tiện cậu giúp tôi điều tra một chút vị nữ nghệ sĩ này, cô ta là nghệ sĩ của công ty chúng ta, cậu xem..."
Ai mà lại không biết Ninh Viễn Thần là đại biểu cho Tiêu Chiến.
"Không vấn đề gì, xem camera giám sát là được."
Ninh Viễn Thần gật gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của anh liền khó coi.
Vương Nhất Bác là người phát ngôn của Tiêu thị, vừa gây ra sóng gió hai ngày trước, hai ngày sau lại tái phạm?
Nhưng mà Tiêu tổng nhà anh chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác nhất định phải tự thân đi làm, Ninh Viễn Thần cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Tiêu Chiến.
Ngồi trên xe trên đường về nhà, Tiêu Chiến tắt màn hình điện thoại, không khí quanh người cực thấp.
Vương Nhất Bác vừa về đến nhà, không đợi hòa hoãn một chút ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh, cậu nhanh chóng hướng phòng ngủ chạy đi.
Tiêu chiến đi thẳng tới phòng ngủ, Vương Nhất Bác nằm ở trên giường hướng hắn vẫy tay, quần áo trên người không đổi, chính là bộ Ninh Viễn Thần chụp tới, Tiêu Chiến mím chặt miệng.
Tay phải kéo cà vạt, lắc lắc cổ, đem cà vạt kéo lỏng, lại đem cúc áo khoác mở ra.
"Hôm nay cậu đã làm gì?" Tiêu Chiến hờ hững hỏi.
"Nằm ở nhà, nhìn điện thoại, chơi game." Vương Nhất Bác cười cười.
"Thật sao?" Tiêu Chiến đến gần giường, "Ở nhà một mình, mặc đẹp như vậy, mùi trên người cậu không phải chính là nước hoa sao?"
"..." Vương Nhất Bác có chút khẩn trương.
Cậu làm sao lại quên mũi của người sói cực thính nhỉ?!
"Xem ra chỉ cần không làm hỏng cậu, cậu liền còn không có cách nào quản được chính mình đúng không?" Tiêu Chiến nhấc một chân quỳ bên cạnh Vương Nhất Bác, một chân khác vượt qua người Vương Nhất Bác cả người ngồi xổm trên đùi cậu.
"?! Mẹ nó! Anh bị tâm thần à?" Vương Nhất Bác đánh vào cánh tay Tiêu Chiến đang cởi thắt lưng
"Cùng tôi lại không muốn làm?" Tiêu Chiến hung tợn trừng mắt liếc Vương Nhất Bác, động tác dưới tay ngày càng dùng sức.
"Mẹ kiếp!" Vương Nhất Bác vừa dùng lực răng nanh theo khóe miệng bên trong liền trồi ra, đôi mắt biến thành màu xanh đậm, thân thể tức thời nhiệt độ hạ xuống, làn da cũng thay đổi thành màu tái nhợt.
"A..." Sớm đã lĩnh hội qua bản lĩnh của Tiêu Chiến khi hóa sói, hắn thông minh nắm giữ phương thức này, tại thời điểm Vương Nhất Bác giãy giụa, cánh tay liền dùng sức nặng nề nhấn trở về.
"?!" Đôi con mắt màu xanh đậm của Vương Nhất Bác tràn ngập sự giật mình, ở hình thái ma cà rồng, cậu chưa từng bị người áp chế qua.
Thế nhưng người sói và ma cà rồng vốn là khắc chế lẫn nhau, Tiêu Chiến để có thể áp chế chính mình, chính là vô cùng nghiền ép.
"A..." Lực áp bách trên người Tiêu Chiến không chỉ là của người sói, làm thế nào mà... còn có một chút cảm giác thân thiết với ma cà rồng...?
"Buông ra!" Vương Nhất Bác ở bên dưới đã bị trút hết quần áo, cậu chỉ có thể cong chân đá Tiêu Chiến, lại bị Tiêu Chiến một nửa sói hóa đem bắp chân tráng kiện đè xuống.
"Cmn!" Vương Nhất Bác dùng sức bật dậy, cắn một cái lên cổ Tiêu Chiến.
Cổ đối với người sói là điểm chí mạng, thân thể Tiêu Chiến bỗng trở nên cứng đờ, nhưng cũng không có ngăn cản.
"Uống đi..." Tiêu Chiến ngược lại đem tay đệm ở sau gáy Vương Nhất Bác, để cho cậu dễ dàng uống hơn, "Uống no rồi mới có sức lực."
Vương Nhất Bác quấn quýt bên cần cổ của Tiêu Chiến không rời, nếu như là máu của người bình thường, cậu uống bao nhiêu đều cảm thấy không đủ, thế nhưng là máu của Tiêu Chiến, uống mấy ngụm liền phảng phất muốn no, hơn nữa lại còn cảm thấy chính mình tràn ngập sức mạnh, còn có... máu của Tiêu Chiến thật sự quá ngọt ngào...
"Uống no chưa?" Tiêu chiến vẫn không hề tức giận, ôn nhu hỏi, "Liếm sạch sẽ đi."
Vương Nhất Bác giống như bị điên, nghe lời Tiêu Chiến, đem vết máu bên cổ hắn liếm sạch sẽ, hơn nữa còn theo thói quen liếm láp miệng vết thương, nhìn nó chầm chậm khép lại.
"Uống no rồi" Tiêu Chiến sờ lên cổ, vết thương đã khép lại, "Vậy thì bắt đầu được rồi chứ?"
Suzie