Điền Văn đảo quanh nước mắt trong hốc mắt, dùng sức dậm dậm chân: “Không làm thì không làm, có gì đặc biệt hơn người?…… Diệp Tinh Ly, tôi hận anh!”
Cô ta che miệng lại, xoay người chạy.
Diệp Tinh Bắc: “……”
Cũng không biết anh hai cô đã làm gì cô gái nhà người ta.
Hai tháng trước, anh hai cô vẫn là đồng tử kê đâu, không biết hiện tại còn phải hay không.
Giải quyết bí thư ăn cây táo, rào cây sung, Diệp Tinh Bắc nghiêng đầu nhìn về phía Cố Quân Trục: “Đi thôi, đi đón Tiểu Thụ, bị muộn rồi!”
“Thật vô tình!” Cố Quân Trục vừa cùng cô sóng vai đi ra ngoài, vừa tấm tắc lắc đầu, “Phụ nữ hà tất khó xử phụ nữ!”
Diệp Tinh Bắc liếc anh, “Như thế nào? Đau lòng?”
“Sao có thể?” Cố Quân Trục duỗi tay ôm lấy eo thon của cô: “Tôi là người đàn ông tốt, người đàn ông tốt chỉ biết đau lòng bà xã của mình, phụ nữ khác sống hay chết không quan hệ với tôi.”
“A, lừa quỷ sao?” Diệp Tinh Bắc cười nhạo: “Nếu không phải anh dùng mỹ nam kế, Điền Văn có thể bị anh mê hoặc thần hồn điên đảo, ngay cả chức nghiệp cơ bản cũng đã quên sao?”
“Có người dùng mỹ nam kế! Có điều không phải anh,” Cố Quân Trục quay đầu lại nhìn Cố Trì đi theo phía sau anh cách đó không xa: “Tiểu Trì, nói cho Thiếu phu nhân cậu, người dùng mỹ nam kế là ai?”
Cố Trì giơ tay gãi gãi đầu, nhìn Diệp Tinh Bắc, ngượng ngùng cười, “Thiếu phu nhân, để thiếu gia nhà của chúng ta mặc kệ đến nơi nào đều thông suốt, là công tác của tôi, Thiếu phu nhân đừng trách tôi.”
“……” Diệp Tinh Bắc hết chỗ nói rồi, “Lỡ thiếu gia nhà các người đi ngoài không gian.”
Cố Trì nhìn Cố Quân Trục một cái, lắc đầu, “Không có khả năng, thiếu gia nhà của chúng ta đặc biệt thông tình đạt lý, không phải chủ tử sẽ vô cớ gây rối.”
“……” Diệp Tinh Bắc thu hồi ánh mắt nhìn Quân Trục, vươn một ngón tay chọc chọc eo anh: “Ai, vì sao anh không vô cớ gây rối với cấp dưới của anh, lại muốn cùng tôi vô cớ gây rối? Tôi là phụ nữ, anh là đàn ông, một người đàn ông như anh vô cớ gây rối với một phụ nữ, sao anh không biết xấu hổ?”
“Tôi vô cớ gây rối với cô hồi nào?” Cố Quân Trục bày mặt oan uổng.
“Anh vô cớ gây rối với tôi rất nhiều lần!” Diệp Tinh Bắc nêu ví dụ thuyết minh: “Như vừa rồi bởi vì Tuyết Nặc mát xa cho tôi, anh còn cùng tôi vô cớ gây rối!”
“Đó không gọi vô cớ gây rối,” Cố Quân Trục ôm eo thon của cô càng chặt, ôm ôm cô vào trong lồng ngực mình: “Đó gọi là ve vãn đánh yêu!”
“Anh tránh ra!” Diệp Tinh Bắc đẩy anh: “Trước công chúng, không được động tay động chân! Tôi không cần cùng anh ve vãn đánh yêu!”
Cố Quân Trục lù lù bất động: “Sợ cái gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp! Vợ chồng hợp pháp đùa giỡn, không gọi là động tay động chân, mà là ân ân ái ái, khanh khanh ta ta!”
Hai người một bên đấu võ mồm, một bên đi ra ngoài.
Đi đến chỗ cua cầu thang, vừa vặn đối đầu với Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ.
Giang Tư Du vốn nhỏ giọng nói chuyện với Giang Lăng Ngữ, dừng lại bước chân, cương tại chỗ.
Giang Lăng Ngữ phản ứng lại trước, nghiêng người lui qua một bên, cúi đầu, cung cung kính kính chào hỏi Diệp Tinh Bắc: “Tổng giám khỏe.”
Giang Tư Du trái tim run run, không cam lòng cúi đầu, lắc mình lui qua một bên, chịu đựng nhục nhã, cũng tất cung tất kính chào hỏi Diệp Tinh Bắc: “Tổng giám khỏe.”
Diệp Tinh Bắc giống như không thấy được các cô, không coi ai ra gì đi qua bên người các cô.
Cố Quân Trục càng trực tiếp xem các cô như không khí, trong mắt chỉ có một mình Diệp Tinh Bắc, thuận miệng nói câu cái gì, trêu đùa Diệp Tinh Bắc không biết nên khóc hay cười, hờn dỗi cười, duỗi tay véo anh.