Diệp Tinh Bắc nhíu mày, dừng lại bước chân, nhìn bí thư của cô, lạnh lùng chất vấn: “Tiểu Điền, chưa được thông báo, là ai cho phép xô mang Cố tổng tiến vào văn phòng tôi?”
Vừa rồi, cô vội vàng tranh chấp với Cố Quân Trục chuyện Tuyết Nặc, đã quên chuyện này.
Cô không nhận được thông báo, vị Điền bí thư này, liền mở cửa, dãn Cố Quân đi vào.
Nếu cô trước đó nhận được thông báo, khẳng định sẽ không có việc không mang giày vớ mà cùng Cố Quân Trục gặp mặt.
Cố Quân Trục sẽ không nhìn thấy một màn Tuyết Nặc mát xa chân cho cô.
Cố Quân Trục nếu không thấy được Tuyết Nặc nắm chân cô mát xa cho cô, cô cùng Cố Quân Trục sẽ không phát sinh tranh chấp.
Tất cả, đều bởi vì vị bí thư tốt của cô ngay cả tiếng thông báo cũng không có, liền mang theo Cố Quân Trục tiến vào văn phòng cô gây nên.
Nghe được Diệp Tinh Bắc chất vấn, Điền Văn sửng sốt, cắn cắn môi, nũng nịu nói: “Tổng giám, thật xin lỗi, Cố tổng nói ngài ấy đã hẹn với ngài, cho nên tôi mới……”
“Anh ta nói anh ta có hẹn với tôi cô liền tin?” Diệp Tinh Bắc lạnh lùng nhìn cô: “Cô thân là một bí thư, ngay cả chức nghiệp cơ bản của một bí thư cũng không có! Điền bí thư, tôi hiện tại chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi việc! Đến tài vụ nhận ba tháng tiền lương, ngày mai không cần tới đi làm.”
“Cái gì?” Điền Văn đột nhiên mở to hai mắt, giật mình nhìn Diệp Tinh Bắc: “Ngài, ngài muốn đuổi việc tôi?”
“Phải!” Diệp Tinh Bắc lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy năng lực của cô không đủ để đảm nhiệm chức vị bí thư của tôi, hôm nay công tác của cô xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, không thể tha thứ, cô bị sa thải!”
Diệp Tinh Bắc đã sớm bất mãn với bí thư này.
Vị bí thư này, là Diệp Tinh Ly tuyển vào.
Trừ bỏ ngoại hình xinh đẹp, gần như không đúng tí nào.
Cả ngày miêu mi họa mắt, õng ẹo tạo dáng, chính sự một chút cũng không làm, năng lực công tác không có, cô đã sớm muốn sa thải cô.
Sự tình hôm nay, chỉ là một điểm kíp nổ.
Một điểm kíp nổ có thể danh chính ngôn thuận sa thải cô ta.
Diệp Tinh Bắc tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cô là người lái Tinh Cung do Diệp Tinh Lan đích thân bồi dưỡng ra, khí chất cao nhã, khí thế mười phần.
Rõ ràng cô gái nhỏ yếu xinh đẹp, lúc xụ mặt nói chuyện, trên người tràn ngập uy áp của kẻ thượng vị, cao cao tại thượng, làm người nhịn không được muốn cúi đầu.
Điền Văn uất ức lại sợ hãi, vành mắt đỏ ửng, ấm ức nói: “Tôi là Diệp tổng chiêu tuyển vào, cô không có tư cách sa thải tôi!”
Diệp tổng trong miệng cô ta, là Diệp Tinh Ly.
Diệp Tinh Bắc cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diệp Tinh Ly, mở loa: “Anh hai, hôm nay Điền bí thư làm việc xuất hiện sai lầm, em muốn sa thải cô ta, anh có ý kiến không?”
“Ý kiến? Anh có thể có ý kiến gì?” Diệp Tinh Ly trong âm thanh tràn đầy lấy lòng: “Em gái ngoan, chuyện công ty nghe em hết! Ngươi còn có việc gì không? Không có việc gì anh hai cúp trước ha! Anh hai đang vội, lát nữa anh hai gọi cho em!”
“Vâng.” Diệp Tinh Bắc nói: “Em không có việc gì.”
Điện thoại rất nhanh bị cắt đứt.
Diệp Tinh Bắc nắm lấy di động, một trận vô ngữ.
Anh hai cô không biết lại chạy tới chỗ nào, lại vui đến quên cả trời đất.
Cô không rõ, anh hai và anh cả rõ ràng cùng một bụng, lớn lên cũng giống, tính tình sao khác nhiều như vậy?
Anh cả trong công tác không chút cẩu thả, một ngày hận không thể bẻ thành 48 giờ công tác công tác cuồng.
Anh hai là lãng tử thiên nhai, thích ăn nhậu chơi bời, ngũ hồ tứ hải tán loạn.
Hai người một chút cũng không giống!
Cô thu hồi di động, ngước mắt nhìn Điền Văn, “Nghe chưa?”