Anh giữ điện thoại, răng cắn chặt, con ngươi tối đen thâm thúy, biểu lộ ý hận nồng đậm.
Giang Chính Hành!
Súc sinh cũng không bằng Giang Chính Hành!
bên kia, Diệp Tinh Bắc thật lâu không nghe thấy giọng Diệp Tinh Lan, không yên bất an hỏi: "Anh cả... Anh còn đang nghe sao?"
Diệp Tinh Lan âm thầm thở ra một hơi, tận lực khiến giọng mình bình tĩnh: "Còn."
"Anh cả, em còn có chuyện nói cho anh, " Diệp Tinh Bắc nói: "Cố Quân Trục nói, em còn có chú hai mất tích, chú hai em là vì tung tích của chị hai đào hôn, sau đó cha em đặc biệt yêu thương chú hai em, vì tìm kiếm chú hai, cha mẹ em mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ qua đời... Em muốn... Có thể phiền anh cả, giúp em tìm chú hai không?"
"Cố Quân Trục nói, cha em tìm chú hai đã nhiều năm, mãi đến khi cha em qua đời cũng không tìm được, em muốn, nếu chú hai em còn sống, em có thể giúp cha em tìm chú hai, cùng chú hai đến trước mộ cha mẹ em tế bái bọn họ, cha nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ..."
Diệp Tinh Lan nắm di động, trầm mặc rất lâu, mới hỏi: "Em nói,bác...cha em, là vì tìm kiếm chú em lúc mới mất tích?"
"Ừm, " Diệp Tinh Bắc nói: "Cố Quân Trục nói như vậy, lấy thân phận địa vị của anh ấy, chuyện không có chứng cớ sẽ không nói ra miệng, hẳn là thật sự, cho nên hiện tại em đặc biệt muốn tìm chú hai, giúp cha em hoàn thành nguyện vọng."
Diệp Tinh Lan nhắm chặt mắt, xoa bóp mi tâm, "Anh biết rồi, anh sẽ giúp em tìm."
Diệp Tinh Bắc lập tức cười tươi, "Cảm ơn anh cả!"
"Bắc Bắc..." Diệp Tinh Lan bỗng nhiên nói: "... Thực xin lỗi..."
Thực xin lỗi.
Bởi vì nghĩ em là con gái Giang Chính Hành, trong mạch máu chảy dòng máu dơ bẩn của Giang Chính Hành, cho nên đã từng nghiêm khắc với em như vậy.
Thì ra...
Diệp Tinh Lan hung hăng đập bể một quyeefb ở trên bàn viết, trong mắt tất cả là hận ý lạnh lẽo.
Giang Chính Hành!
Chuyện năm đó, quả nhiên không chỉ có như vậy!
"... Cái gì?" Diệp Tinh Bắc sửng sốt, "Anh cả nói cái gì?"
"Không có gì!" Diệp Tinh Lan nhắm mắt lại, im lặng hít sâu vài lần, mở to mắt, đôi mắt tối đen, lại khôi phục lạnh lùng sắc bén ngày xưa: "Bắc Bắc, em luôn miệng nói Cố Quân Trục như thế nào như thế nào, em cùng Cố Quân Trục là chuyện gì xảy ra?"
Mặt Diệp Tinh Bắc đỏ lên, khẩn trương chân tay luống cuống, lắp bắp nói: "Anh, anh cả, anh ba không nói với anh sao?"
Cô sợ Diệp Tinh Lan muốn chết, thật sự không dám nói với Diệp Tinh Lan chuyện của cô cùng Cố Quân Trục.
Cô còn tưởng rằng Diệp Tinh Ly sẽ nói với Diệp Tinh Lan.
Cô liền giả vờ làm đà điểu, có thể trốn tạm thời thì trốn tạm thời.
Diệp Tinh Lan hừ một tiếng: "Nó sẽ gọi điện thoại cho anh?"
Diệp Tinh Bắc: "..."
Được rồi.
Anh ba không tiền đồ của cô, cũng giống cô, gặp anh cả, cũng như là con chuột gặp mèo, sợ không muốn không muốn, có thể trốn liền trốn.
Cô cư nhiên trông cậy vào anh ba cô chủ động gọi điện thoại cho anh cả cô.
Cô thật sự là bị anh cả dọa u mê.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nói chuyện xảy ra giữa mình và Cố Quân Trục cho Diệp Tinh Lan.
Cô khẩn trương thân thể đều đã cứng ngắc, trên trán đều là mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ, giọng đều đã run lên.
Nghe được giọng Diệp Tinh Bắc khẩn trương đến phát run, Diệp Tinh Lan nhịn không được nhắm chặt mắt.
Diệp Tinh Lan biết Diệp Tinh Bắc sợ anh.
Trước kia cũng không biết là như thế nào.
Mà lúc này, biết rõ Diệp Tinh Bắc không phải con gái Giang Chính Hành, mà là con ruột của bác cả anh, trong lòng anh đặc biệt khó chịu, biết vậy chẳng làm.