Trên đường tới công ty, bên tai Diệp Tinh Bắc vẫn nhớ lại lời nói của Cố Quân Trục.
Cô không nhịn được lại nghĩ, nếu Cố Quân Trục có thể vẫn đối xử với Tiểu Thụ của cô tốt như vậy, cho dù Cố Quân Trục mỗi ngày đùa dai giống tối hôm qua, cô cũng có thể nhịn.
Vì Tiểu Thụ , cái gì cô cũng nhịn!
Đến chỗ Tinh Cung, Diệp Tinh Bắc đi vào văn phòng mình.
Ngồi ở phía sau bàn làm việc, lấy di động chần chờ một chút, cô bấm điện thoại gọi cho Diệp Tinh Lan ở nước ngoài.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô ngồi thẳng tắp, tay trái không cầm điện thoại căng thẳng siết thành quyền, "Anh cả?"
Giọng Diệp Tinh Lan vẫn trong veo mà lạnh lùng, từ ống nghe truyền vào lỗ tai cô: "Có việc sao?"
"Ừm...Anh cả..." Diệp Tinh Bắc mấp máy môi, nổi lên dũng khí mới nói: "Anh cả, lần này về Giang Thành, em phát hiện thân thế thật của em..."
"Cái gì?" Giọng Diệp Tinh Lan hơi hơi kinh ngạc.
"Anh cả, " Diệp Tinh Bắc hít sâu một hơi: "Lần này về Giang Thành, em phát hiện, em không phải con gái Giang Chính Hành, em là con cả Giang gia, con gái Giang Chính Vi."
"... Cái gì?" Đại dương Bỉ Ngạn, Diệp Tinh Lan vốn lơ đãng dựa lưng vào ghế làm việc, mạnh mẽ ngồi thẳng người: "Em nói, em là con gái ai?"
"Anh cả, em là con gái của con cả Giang gia Giang Chính Vi!" Diệp Tinh Bắc nói ra chuyện tối qua Cố Quân Trục nói, tỉnh lược những chi tiết rườm rà, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt lại một lần cho Diệp Tinh Lan.
"Anh cả, lần này em gọi điện thoại, là muốn hỏi anh một chút... Anh đồng ý để em đi nhận hai anh ruột không?"
Sau khi nói xong, Diệp Tinh Bắc căng thẳng nắm chặt di động, đưa ngón tay nhét vào trong miệng cắn.
Cô rất sợ Diệp Tinh Lan.
Năm năm trước, bị đuổi ra Giang gia, cô thân không một xu, ôm Tiểu Thụ , lưu lạc đầu đường.
May mắn gặp được Diệp Tinh Lan, dẫn cô đến nước ngoài, nhận nuôi cô cùng Tiểu Thụ , cho cô cùng Tiểu Thụ một con đường sống.
Diệp Tinh Lan cho cô một cái nhà , cho cô những điều kiện cần để sinh sống, che chở cô lớn lên.
Nhưng Diệp Tinh Lan vô cùng nghiêm khắc với cô.
Có khi, cô lại có loại cảm giác, Diệp Tinh Lan cực kỳ chán ghét cô , kiêng kị cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập hoài nghi và đề phòng.
Thật giống như trong người cô chảy dòng máu dơ bẩn, trong thân thể cất giấu linh hồn xấu xa, chỉ cần không nghĩ qua là, cô sẽ trở thành người ích kỷ đê tiện.
Diệp Tinh Lan yêu cầu với cô cực cao, quản giáo cực nghiêm.
Lúc được Diệp Tinh Lan nhận nuôi, cô mới mười sáu tuổi mà thôi.
Mười sáu tuổi, làm sao mà thật cẩn thận, cũng khó tránh khỏi lúc đi sai bước nhầm.
Lúc cô làm sai, Diệp Tinh Lan trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Phạt quỳ và giam kín đều đã xem như trừng phạt nhẹ nhất.
Lần nghiêm trọng, cô từng bị Diệp Tinh Lan dùng dây lưng quật, mấy ngày không xuống giường được.
Bị Diệp Tinh Lan quản, cô tự nhiên chỉ sợ Diệp Tinh Lan, nhìn thấy Diệp Tinh Lan, tựa như chuột thấy mèo, không dám thở mạnh một tiếng.
Nhưng cô biết, Diệp Tinh Lan là thật tâm tốt với cô, cũng không phải tận lực ngược đãi cô.
quản giáo cô nghiêm khắc, là sợ cô học cái xấu, đi sai đường.
Nhưng cô không rõ, vì sao Diệp Tinh Lan đề phòng cô như thế.
Thật giống như anh chỉ vừa buông tay, cô sẽ biến thành người xấu vậy.
Có đôi khi, cô vụng trộm nghĩ, có phải anh cả cho rằng Tiểu Thụ quả thật là đứa con cô sinh ra với nam sinh hư hỏng, cho rằng cô còn tuổi nhỏ tác phong đã không tốt, mới cảm thấy không quản giáo nghiêm, cô sẽ đồi bại.
Nhưng về sau, sự thực chứng minh, anh cả chưa từng nghĩ như thế.
Đầu bên kia, Diệp Tinh Lan nắm di động, trong mắt chấn kinh.
Bắc Bắc vậy mà không phải con gái Giang Chính Hành, mà là con gái bác cả anh?
... Tại sao có thể như vậy?