Ăn xong, Tiểu Tân và Tầm thu dọn bát đũa, Tiểu Ngoại cũng lững thững đi theo. Lão K bước tới cạnh tôi, nhìn Tiểu Ngoại đang đứng bên Tầm, âu sầu hỏi tôi: "Hai đứa nó sẽ không giống hai cậu chứ?"
Tôi hỏi lại: "Có phải cậu thấy hai nữ sinh đứng cùng nhau, sẽ đều cho rằng người ta có mối quan hệ bất thường sao?"
Tâm tình Lão K ủ rũ dễ thấy: "Đều là do cậu làm tôi bị ám ảnh!"
Tôi an ủi hắn: "Cậu đó, đừng nghĩ nhiều, Tiểu Ngoại vẫn còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu là gì, tốt nhất cậu vẫn nên đầu tư công sức vào người con gái khác đi."
Lão K lại nhìn Tiểu Ngoại và Tầm, gãi gãi đầu, lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Vật họp theo loài, người chia theo bầy kiểu này... chắc tôi sẽ không xui xẻo như vậy đâu nhỉ."
Tôi cố nhịn cười: "Cậu lại nói linh tinh gì đấy."
Lão K thở thật dài: "Thôi vậy thôi vậy, tuỳ duyên tuỳ duyên."
Tôi bắt chước tư thái đưa tay ra của chủ tịch Mao Trạch Đông, nở một nụ cười hiền từ mà nói: "Đồng chí, như vậy mới phải!"
Nhìn đồng hồ thấy vừa qua 12 giờ, ở trong nhà mãi cũng ngột ngạt, Lão K kiến nghị đi chơi ngoài ngoại ô, tiện đường ăn bữa pinic. Tôi nghĩ sâu nghĩ xa, đưa ra ý kiến: "Chúng ta mặc đồ rằn ri ra ngoài chơi đi."
Tiểu Ngoại bĩu môi: "Em không có đồ rằn ri."
Tiểu Tân phụ hoạ: "Tớ cũng không có."
Tầm nảy ra ý tưởng: "Có thể ra ngoài mua."
Tôi nhìn Lão K, Lão K sờ sờ chiếc túi đeo chéo: "Đi thôi, các em gái, chúng ta cùng đi mua, anh đây bao hết."
Lão K chi tiền, đương nhiên không thể phụ lòng hắn, bốn đứa chúng tôi chọn tới chọn lui mỗi người một bộ, tôi cũng không quên thủ sẵn một chai nước quân dụng đeo sau lưng. Sau đó bốn người chúng tôi xúm vào mặc đồ cho Lão K, lúc thì để hắn thử bộ này, khi thì bảo hắn mặc bộ kia, Lão K thực sự rất đẹp trai trong bộ quân phục, ôi bà ơi, nếu không phải vì đã có Tiểu Tân, có lẽ tôi đã cao bay chạy xa cùng Lão K, Tiểu Tân thấy tôi đang có suy nghĩ ngoại tình, nàng nghiến răng nghiến lợi véo tôi một cái thật mạnh, đau quá!
Lão K được bốn bông hồng vây quanh, vui đến mức khoé miệng nhếch cả lên: "Chẳng trách hoàng đế nào cũng có tam cung lục viện, thật khoái quá."
Tiểu Ngoại nịnh hót: "Vậy hôm nay anh làm hoàng đế đi."
Lão K nghiêm túc nhìn tôi rồi lại nhìn em ấy: "Đáng tiếc thiếu mất một hoàng hậu."
Tiểu Ngoại làm mặt xấu với hắn: "Đáng tiếc trong bốn người chúng em không ai thích hợp làm hoàng hậu."
Tiểu Tân và Tầm thúc giục: "Anh K, mau qua trả tiền đi, chúng ta còn ra ngoài chơi nữa."
Lão K bất lực trả tiền, sau đó hắn dẫn chúng tôi ra khỏi cửa hàng. Từ đầu đến chân năm người chúng tôi đều là rằn ri, và nếu nói điều đó không thu hút sự chú ý của mọi người quả thật là một khẳng định sai, những người qua lại trên đường không ai là không ngẩng đầu lên liếc nhìn chúng tôi. Lão K phong độ như một vị tướng, lúc hắn chuẩn bị hô khẩu hiệu "một hai một hai", bốn người chúng tôi rất nể mặt hắn, đều tăm tắp đứng vây quanh hắn ở giữa, tô điểm cho hắn sáng ngời như một vầng trăng. Lão K nhìn chúng tôi một lượt như vị quân nhân vì dân vì nước, nghiêm nghị nói: "Các ngươi rất có chí khí anh hùng, được được, ta cần nạp thiếp, nạp hết tất cả các ngươi thấy thế nào? Các người hãy vì tình yêu mà hiến thân cho ta đi, ta sẽ đối xử các ngươi thật tốt!"
Bốn người chúng tôi giơ hai nắm đấm lên, cả 8 nắm đấm cùng lúc giáng xuống Lão K, Lão K ôm đầu bỏ chạy: "Mấy người dã man quá, sao lại đánh tôi?!"
Tôi vừa đuổi vừa đánh: "Tôi ghét nhất loại đàn ông trăng hoa trắng trợn kẻ hai hộp sữa kẻ không hộp nào, cậu còn chưa cưới mà đã đòi đến hộp sữa thứ ba bốn năm sáu bảy tám?! Đúng là có lỗi với lão bà chưa cưới của cậu!"
Tiểu Tân vừa đánh vừa đuổi: "Muốn làm chuyện bậy bạ còn ra vẻ hoa mỹ nói vì tình yêu, thật nực cười! Cậu đau chỗ nào tôi liền đánh chỗ đó!"
Tầm giơ nắm đấm hồng hào xông lên: "Có phải anh đói khát khó nhịn, nắng hạn lâu năm gặp cơn mưa lành nên vui quá hoá điên phải không?!"
Tiểu Ngoại càng dã man, dùng luôn cả tay vả chân mà đánh đấm: "Đồ có bản mặt đáng đánh, không đánh anh thì đánh ai?! Cái đồ mặt ngựa dài ngoằng nước mắt rơi từ năm này sang năm khác mới chảy đến khoé miệng, hệt như Vương Lực Hoành mà còn muốn bao nuôi người ta? Hãy xem chị Ngoại dạy dỗ ngươi đây!"
Dưới sự van xin thương xót không nhừng nghỉ của Lão K, chúng tôi rất có lòng cảm thông mà dừng tay, sau đó cùng tụ tập hướng về xe Lão K cùng rời đi.
Cũng may hôm nay Lão K lái chiếc xe địa hình của một người bạn, chở bốn đứa chúng tôi không thàng vấn đề, khá là rộng rãi. Chúng tôi lên xe và ngồi xuống, tôi ngồi ghế trước và tiện tay đặt một chiếc đĩa CD vào, tôi đặt cũng khéo quá, trong xe phát ra giọng hát đã lâu chưa nghe thấy của Trịnh Trí Hóa: "Hạt cát khô sáp thổi đau nhức khuôn mặt tôi, như lời mắng cha trách, như tiếng khóc mẹ than, mãi mãi không thể nào quên..."
Nghe "Thuỷ thủ", tôi như được quay trở lại thời niên thiếu, tôi vẫn nhớ khi tôi và ba nghe bài hát này lần đầu tiên, sau khi nghe xong, ba đã mua một chiếc đĩa CD Trịnh Chí Hóa về làm quà cho tôi, tôi vẫn giữ chiếc CD đó cho tới tận bây giờ. Tôi thường nghe hát bài hát này khi còn nhỏ, mỗi khi tinh thần tụt dốc, tôi thường nghe bài hát này để cổ vũ tinh thần cho bản thân, và theo một nghĩa nào đó, bài hát này đã gắn bó với tôi qua suốt quá trình lớn lên, cũng đã bầu bạn sự trưởng thành của cả một thế hệ đời người. Tôi và Tiểu Tân đều thích bài hát này, nếu như Tiểu Tân có điều gì không hài lòng trong công việc, tôi đều bật bài hát này cho nàng nghe, nghe một lần, nghe hai lần, hát một lần, hát hai lần... mãi cho đến khi nàng điều chỉnh lại tâm trạng để có thể hăng hái tự tin đi làm vào ngày hôm sau. Một bài hát hay có thể ảnh hưởng đến thái độ của một người đối với cuộc sống, cho dù bài hát đó có cũ rích hay không, cho dù bao bì CD có đẹp hay không, một bài hát kinh điển vẫn luôn là kinh điển.
Khi trời quang mây tạnh, tầm nhìn thoáng đãng, người cùng xe hối hả băng qua đường, cảnh vật xung quanh hiện ra trước mắt hệt như khung hình quá khứ lưu trữ trong ký ức, chớp nháy giao thoa giữa cảnh xa vật gần, quá mức đẹp mê li. Tôi vặn to âm lượng, chúng tôi hát to theo điệu nhạc vọng cả ra ngoài xe: "Anh ấy nói nỗi đau mưa gió có là gì, gạt nước mắt đi đừng sợ hãi, chí ít chúng ta còn có ước mơ, anh ấy nói giữa gió mưa đau nhức có hề gì, lau khô nước mắt đi và đừng hỏi vì sao..."
Đến nơi, năm người chúng tôi bước xuống xe, lại lần nữa thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường, chúng tôi ai nấy đều không khỏi tự mãn đắc ý, nhất là Lão K suýt chút nữa bay lơ lửng lên trời.
Trước tiên chúng tôi cùng nhau đi dạo thăm thú quang cảnh nơi đây, tiếng cười giòn giã tràn ngập núi rừng, sau đó, Lão K cùng Tiểu Ngoại và Tầm và Xun đuổi theo bắt con gà mái luôn không ngừng kêu "cục ta cục tác", còn tôi và Tiểu Tân nắm tay nhau, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.
Vì là ngoại ô, nên con đường chúng tôi đi khá hẻo lánh và hoang vu, chỉ thỉnh thoảng chỉ có vài người nông dân cầm nông cụ đi qua. Cách đó không xa có một chiếc xích đu, Tiểu Tân hớn hở chạy tới ngồi trên đó như một đứa trẻ, tôi cũng đi theo bước chân nàng và lắc lư nhẹ chiếc xích đu, Tiểu Tân cười với tôi: "Đẩy mạnh hơn một chút đi."
Tiểu Tân mặc bộ đồ rằn ri thật là đẹp, trong vẻ kiều mị của nàng len lỏi một chút khí chất lạnh lùng, một chút bảnh bao, nụ cười của nàng khiến tôi mê say và vương vấn không rời. Tôi bước tới trước, chặn đứng dây xích đu lại, không cần biết có ai xung quanh hay không, cúi người xuống hôn lấy nàng không nguyện buông lơi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tân khẽ cắn môi tôi: "Tiểu ngốc, tại sao cậu lại khiến tớ yêu cậu nhiều thế này."
"Haha", tôi hôn lên mắt nàng: "Bởi vì cậu là đại ngốc, bởi vì tiểu ngốc tớ yêu cậu rất nhiều".
"Haha, để tớ nghe xem tiểu ngốc của tớ có nói dối không." Tiểu Tân vòng tay qua ôm eo tôi, áp mặt vào ngực tôi: "Chà... hình như không phải nói dối, nhịp tim vẫn rất bình thường. "
"Đồ ngốc", tôi cúi đầu, kề mũi mình bên mũi nàng: "Đại ngốc của tớ, chúng ta cùng chơi xích đu đi".
Tôi và Tiểu Tân đứng trên xích đu cùng nhau đung đưa nhảy múa, cảm giác cứ như mình sắp bay lên, hai đứa cười đùa thành tiếng, Tiểu Tân kêu tôi: "Dương Dương, hôn tớ."
Tôi lấy đà dưới chân để xích đu bay cao hơn một chút. Khi xích đu lên đến điểm cao nhất, tôi hôn lên môi Tiểu Tân, tóc chúng tôi quấn lấy nhau theo làn gió, chính vào khoảng khắc đó, chúng tôi như cùng nhau đặt chân lên thiên đường.
Buông đôi môi ra, Tiểu Tân cất tiếng cười khanh khách như tiếng chuông bạc reo, nàng hét lên với bầu trời khi chiếc xích đu nâng cao: "TÔI - YÊU - DƯƠNG - DƯƠNG."
Bị lây nhiễm bởi tâm tình của nàng, tôi cũng hét lên trời xanh: "TÔI - YÊU - TIỂU - TÂN".
"Vậy ư! Kinh điển!!" Giọng Tiểu Ngoại vang lên không đúng lúc, tôi nghiêng đầu nhìn qua, thấy tên nhóc này đang dùng máy ảnh chụp chúng tôi, ấn nút chụp tách một cái rồi lại đổi kiểu mới, Tiểu Tân thấy bộ dạng em ấy bận rộn mà không nhịn được cười: "Em gái, em đã chụp cho bọn chị bao nhiêu tấm rồi?"
Tiểu Ngoại vừa bấm chụp vừa hét lên: "Từ lúc hai chị môi kề môi, chị tự tính xem được bao nhiêu tấm rồi, chị mau tạo dáng với chị Dưởng đi."
Tôi ngất, té ra tên nhóc này nhìn trộm chúng tôi, làm mặt tôi và Tiểu Tân đỏ bừng bừng, may thay chúng tôi đã quen tình tứ trước mặt Tiểu Ngoại, nếu đổi thành một người khác thì có lẽ chúng tôi sẽ phải trùm chăn mà khóc mất. Sau đó khi về đến nhà, tôi đã biến những bức ảnh mà Tiểu Ngoại chụp cho chúng tôi thành flash và kèm theo đó là nhạc của Yanni, cảm giác thật là lãng mạn, tôi thực sự không biết nên yêu hay ghét đứa nhỏ này.
Tiểu Tân tạo dáng như muốn cắn tôi để Tiểu Ngoại chụp, tôi nói: "Phải chụp đẹp vào đấy, bằng không chị sẽ tính sổ với em."
Tiểu Ngoại ra vẻ như một nhà nhiếp ảnh gia: "Đừng lo đừng lo, em là ai cơ chứ, chụp cái nữa nào".
Tôi để xích đu chậm hơn một chút, gác chân lên chân Tiểu Tân tạo dáng "ba lê trên không". Tiểu Ngoại rất phấn khích: "Ôi vãi! Chị Dương, chị không đi múa cột thật đáng tiếc."
Tiểu Ngoại vừa nói vừa chụp chúng tôi ở nhiều góc độ khác nhau làm tôi thấy rất xấu hổ, Tiểu Tân thì lại cười giòn vui sướng, khi nàng đã cười đủ rồi, tôi đứng trên xích đu hỏi: "Lão K và Tầm đâu rồi?"
"Đang đuổi gà đó."
"Thế sao em lại tự chạy đến đây?"
Tiểu Ngoại nghiêm túc nói: "Anh K muốn hai chị cũng tham gia đuổi bắt gà nên bảo em tới gọi hai chị, ai ngờ cảnh đẹp ở đây còn hấp dẫn hơn, em cũng không nỡ quấy rầy hai chị, thế là chụp vài bức coi như kỷ niệm, còn không mau cảm ơn em đi."
Tiểu Ngoại lại bị con bé chọc đến cười không ngậm được mồm: "Đồ nít quỷ, qua đây giữ xích đu lại giúp chị với."
Tiểu Ngoại ngoan ngoãn bước đến, đỡ từng người một xuống. Quàng chiếc máy ảnh vào cổ rồi kéo chúng tôi chạy về phía trước, vừa chạy vừa la lên: "Lằng nhằng đủ rồi, mau cùng em đi bắt gà, có mỗi Tầm ở một mình với anh K, chúng ta phải nhanh chóng đến coi chừng đôi cô nam quả nữ giữa núi rừng hoang vu."