"Khi nào về mang áo đi sửa đi, cậu rất yêu thích chiếc áo này sao?" Quyên Tử hỏi.
Tôi cởi áo khoác ra, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, gật đầu khẳng định: "Ừ, đúng vậy."
"Là bạn trai tặng sao?"
"Ha ha, cậu cũng biết là tôi không có bạn trai mà."
"Cũng đúng, vậy thì chính là người cậu thích tặng rồi."
"Ặc, tôi tự mua không được à!"
"Sao lại không được, chỉ là nhìn không giống cậu tự mua thôi."
"Sao lại không giống?"
"Theo sự quan sát kỹ càng của tôi, tôi nhớ cậu chưa hề thương tiếc chiếc áo nào như chiếc này."
Tôi xỉu, suýt chút nữa tôi bị cậu ấy làm cho nghẹn, trối chết ậm ờ trong miệng: "Thì tại chiếc náo này đắt! Vì đắt nên mới trân trọng."
"Ha ha, cậu đó, bày đặt lạy ông tôi ở bụi này"
Mặt tôi nóng bừng lên. Sau khi gọi món, nổi hứng muốn gọi một chai rượu đỏ, rồi nhanh chóng tìm cách chuyển chủ đề: "Cậu với bạn trai sao rồi?"
"Vẫn như thế thôi, không lạnh không nóng."
"Hai người hiện tại đã như vậy thì sau khi kết hôn phải làm sao? Tìm cách nói chuyện chút đi"
"Ôi, thời kỳ tình cảm nồng nhiệt của tôi với hắn đã qua lâu rồi, bọn tôi cứ lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh. Tôi tính kỹ rồi, hắn ta mà cứ tiếp tục làm loại đàn ông "ba không" như vậy - không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, ngay từ đầu tôi cũng đã xác định, có hay không có hắn cũng chẳng sao cả, nếu hắn nói muốn chia tay, tôi liền giúp hắn mở cửa; nếu hắn muốn quay lại, tôi cũng giúp hắn mở cửa.
Nhưng sau đó tôi nghĩ, dựa vào cái gì mà tôi cao cả như vậy đối với loại người "ba không" kia chứ? Tôi không phục, tôi đã dành hết tuổi thanh xuân của mình khiến tên vô tâm đó "quay đầu là bờ", có điều đến cùng tôi cũng đã tỉnh ra, không nhất thiết phải làm vậy, dù gì cũng đã cùng nhau đi qua một đoạn đường dài, thôi thì cứ dây dưa như vậy đi, hắn còn chưa tìm được ai tốt hơn tôi, tôi cũng chưa tìm được ai giỏi hơn hắn. Chúng tôi đã nói rõ với nhau, ai mà nhìn trúng một người khác thì nhanh chóng nói lời chia tay, để khi chia li nhanh ngọn dứt khoát một thể."
Ngày thường Quyên Tử rất ít khi tâm sự chuyện yêu đương của cậu ấy, hôm nay lại một hơi tuôn ra nhiều như vậy, khiến tôi cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo, đồng thời ưu tư về những lời cậu ấy nói — đàn ông, ngoài việc có thể cho phụ nữ một tấm giấy chứng nhận bảo hiểm ra, họ có thể cho đi được gì khi xét đến mặt tình cảm? Chúa tạo ra Adam và Eva để sinh nở đời sau, nhưng liệu Chúa có nói rằng Adam và Eva nhất thiết sẽ mãi mãi ở bên nhau không? Ngay lúc đó, tôi nhớ Tiểu Tân vô cùng.
Đợi khi thoát ra khỏi mạch suy nghĩ vừa nhấn chìm lấy tôi kia, mới phát hiện chai rượu đỏ đã bị Quyên Tử uống cạn hơn nửa, có vẻ như cậu ấy đã có chút say, mặt mày mịt mù mông lung. Bỗng nhiên Quyên Tử dựng thẳng lưng, nằm dựa vào tôi, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Mỗi khi cậu nghĩ ngợi gì đó, dáng vẻ nghiêm túc chuyên tâm đó thật mê người."
Nghe xong tim tôi như trận động đất xảy đến một cách thình lình, cười khó xử: "Xin lỗi, vừa nãy bị đơ một chút."
"Haha, không sao." Quyên Tử thu mình lại, khôi phục dáng ngồi nghiêm chỉnh như trước.
"Tốt nhất cậu đừng nên uống quá nhiều rượu, lát nữa còn phải về nhà."
"Ừ, không sao. Tuyết lại rơi kìa."
Tôi quay qua nhìn ngoài cửa sổ, quả thật tuyết lại rơi, những bông hoa tuyết bay lả tả tuyệt đẹp, ngay khi tôi định quay lại giải quyết đống đồ ăn, chợt nhận ra một thân ảnh quen thuộc từ đằng xa.
Thân ảnh đó thật quá mức quen thuộc, dù cho có bị đốt thành tro tôi vẫn sẽ nhận ra. Chính là Tiểu Tân chứ còn ai trồng khoai đất này, thoạt đầu khi thấy nàng lòng tôi tràn đầy vui sướng, nhưng giây phút muốn giơ tay vẫy nàng, lại nhìn thấy bên cạnh nàng xuất hiện một thân ảnh không thể nào thân quen hơn — Hàn Đông. Tức khắc lòng tôi chua xót, không buồn quay sang nhìn ngó bọn họ, dứt khoát cắm đầu vào bữa cơm ăn cho xong. Thật kỳ quái, mới vừa nãy còn bụng đói cồn cào, giờ đây một chút cũng không thấy đói, thật buồn bực.
"Ơ kìa, cậu sao đấy?" Quyên Tử khua khua tay trước mắt tôi.
"Hả? làm sao là làm sao?"
"Cậu đó, đang hỏi cậu bị làm sao? Nhìn vẻ mặt của cậu kìa..."
"Chị gái à, cậu có tự thấy vẻ mặt của cậu như thế nào không? Vẻ mặt của tôi làm sao?"
"Ha, vẻ mặt cậu méo xệch hệt đường núi 18 khúc quanh." Quyên Tử nặn ra bộ mặt ma chê quỷ hờn quá trớn làm mẫu cho tôi xem.
Tôi nhìn cậu ấy làm trò, không nhịn được mà phì cười, đưa chén rượu xếp chồng sang bên cạnh: "Tôi nói cậu uống ít thôi, cậu xem cậu uống đến mức không nhìn ra hình dạng tôi đây, nào, còn lại khỏi cần uống nữa, uống nữa là cậu sảng luôn đấy."
Quyên Tử lại với chén rượu đặt bên cạnh người: "Tửu lượng của tôi tốt, có một xíu rượu thế này nhằm nhò gì. Ôi chao, sao cậu không uống?"
"Tửu lượng tôi không tốt như cậu được chưa, cậu uống một mình đi, tôi ăn miếng cơm đã."
"Xì, lừa ai vậy, thôi cậu ăn đi, tôi nhìn cậu ăn." Cậu ấy vừa nói vừa rót thêm rượu vào chén. Tôi thật bó tay với người này, mặc kệ muốn làm gì thì làm vậy.
"Này, đằng kia có người đang nhìn cậu kìa." Quyên Tử dùng chân húc tôi một cái, xảo trá làm ra vẻ thần thần bí bí: "Lại còn là một mỹ nữ nữa kia chứ, trời đất, cô gái kỳ thực thật là đẹp."
"Thật sao, chứng tỏ tôi rất có sức hấp dẫn nha, đến cả phái nữ cũng thu hút được, cậu xem mị lực của chúng ta đã đạt được đến trình độ trên cả người bỉnh thường." Thực ra tôi cảm nhận được quả thật có người đang nhìn tôi, tôi cũng biết rằng người ấy chính là Tiểu Tân, nàng và Hàn Đông ngồi ở phía chéo đối diện, vì Hàn Đông ngồi quay lưng vào tôi nên vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của tôi, Tiểu Tân ngồi ngay đó nên dĩ nhiên vừa nhìn một cái sẽ nhận ra tôi ngay, có điều tôi thật không dám quay lại đối mặt với bọn họ, cứ cho rằng không hề nhìn thấy nàng đi, không vì lý do gì cả, không dám chính là không dám thôi. Chỉ có thể ba hoa vô nghĩa cùng Quyên Tử hòng che giấu những bất an trong lòng.
"Thôi, bớt tự luyến giùm, tôi thấy cậu có vẻ ấm đầu rồi đấy, cậu quen cô gái kia sao?"
"Mắt quý cô đây có còn là mắt con người không? Hóng ha hóng hớt, tập trung ăn cơm của cậu đi, ăn xong rồi thì đi về, tôi mệt rồi, về nhanh còn kịp đánh một giấc." Tôi không thể nào không bội phục nhãn lực tinh tường của cậu ấy được.
"Được rồi được rồi, không nói nữa, ha ha, cậu ăn chưa được bao nhiêu đâu, ăn từ từ thôi, giờ tôi vẫn chưa có hứng ăn"
Thấy chai rượu đỏ sắp chạm đáy tới nơi, vươn tay gõ gõ đầu Quyên Tử: "Cậu uống no rượu rồi, còn có hứng ăn sao!
"Hê hê, cũng đúng, cứ thắc mắc tại sao lại không thấy đói."
"Cậu chính là một bao rượu, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?"
"giờ mới phát hiện cũng không muộn."
Tôi nheo mắt nhìn Quyên Tử, ai ngờ khi Quyên Tử phát giác tôi đang nhìn cậu ấy, liền đỏ hết cả mặt: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gái xinh bao giờ à!"
"Đúng là chưa thấy bao giờ, giờ gặp được rồi thì phải nhìn kỹ một chút."
"Ghét"
"Ha ha" Thật thoải mái khi nhìn thấy Quyên Tử xấu hổ, nhưng lại cảm thấy từng đợt gió lạnh giật mạnh phía sau lưng, tôi biết Tiểu Tân cũng đang nheo mắt nhìn tôi, tôi lập tức ưỡn thẳng hai vai, vội vàng gắp bừa vài miếng cơm rồi nói với Quyên Tử: "Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi về thôi."
"Hở, ừ đi." Quyên tử chao đảo choáng váng đứng lên, tôi nhanh chóng đỡ lấy, bà cô này vừa nốc hết cả một chai rượu, làm sao mà không say cho được.
Tôi dìu cậu ấy ra khỏi cửa, định gọi taxi đưa về, không ngờ ngay cả một chiếc taxi cũng không bắt nổi, có lẽ là vì tuyết lớn, ai ai cũng đã sớm về nhà tìm hơi ấm nơi chăn đệm.
Bất lực, thôi cứ đợi vậy. Tôi không khỏi sầu muộn khi tầm mắt rơi sang vị cô nương nửa say tỉnh bên cạnh.
"Ngồi xe tôi về đi." Không biết từ bao giờ Tiểu Tân đã cùng theo ra, còn có Hàn Đông đứng cạnh nàng.
"Ha ha, các cậu cứ đi trước đi, tôi với cậu ấy gọi taxi về là được rồi."
"Đừng chém gió, thời tiết này muốn gọi taxi còn khó hơn ăn cua, đi thôi, tôi đưa các cậu về nhà." Tiểu Tân vẫn luôn cho rằng ăn cua là một chuyện khó khăn không gì sánh bằng, thực ra chỉ trách tại nàng ngốc ngếch mà thôi.
"Như vậy phiền quá." Tôi nhìn sang Hàn Đông, thực tình không hề muốn làm bóng đèn soi sáng hai người họ.
Tiểu Tân dường như hiểu ý tôi, nàng quay người nói với Hàn Đông: "Không thì cậu đi trước đi, tôi đưa bọn họ về trước."
"Được" Hàn Đông quấn khăn cho nàng, bộ dáng vô cùng tình cảm: "Vậy lúc lái xe cậu nhớ cẩn thận chút, tuyết lớn, đường trơn, nhớ lái xe chậm đấy."
Tôi ôm Quyên Tử đi vài bước về phía trước, không có hứng thú giương mắt nhìn họ dông dài.
"Tôi đã nói các cậu có quen biết mà, nhóc con." Quyên tử kéo dài giọng tò mò.
"Thật là, nếu cậu không say thì tự đứng dậy đi, dựa vào tôi là bị tính phí đấy."
"Xì, nếu tôi đứng thẳng được thì cậu có cho tôi dựa tôi cũng không thèm, tôi không say, chỉ là đứng không vững mà thôi, chịu khó oan ức xíu nha"
"Ôi, từ thời mới lọt lòng tới giờ tôi chưa từng thấy oan ức bao giờ."
Khi đang lời qua tiếng lại với Quyên Tử, Tiểu Tân đi tới kéo tôi: "Đi thôi, xe tôi đậu đằng kia." Nàng chỉ tay vào chiếc xe nhỏ màu đen phía bên trái. Đúng là dân văn phòng có khác, mới làm việc được chưa lâu mà đã tậu được hẳn con xe, mà bản thân tôi, dù muốn mua xe cũng cần phải đợi thêm dăm ba năm nữa.
Lúc này Hàn Đông cũng tới, cười nói với tôi: "Lâu lắm mới gặp đó, ha ha, khi nào rảnh chúng ta lại tụ tập một bữa nhé, tôi đi trước đây."
Tôi đáp: "Ok, đi cẩn thận nhé."
Nhìn Quyên Tử, lại trưng ra bộ mặt say xỉn, tôi quá hiểu cậu ấy, không biết lần này cậu ấy đang thầm nghĩ gì.
Sau khi Hàn Đông rời đi, Tiểu Tân cùng tôi dìu Quyên Tử lên xe nàng, vừa mở cửa xe, liền nghe thấy có giọng nói truyền tới: "Ê, có phải là Dương Dương và Tân Tân đó không?"
Tôi quay đầu lại nhìn, là Do Phi, cậu ta là bạn cùng lớp đại học cùng tôi và Tiểu Tân, năm đó cậu chàng theo đuổi Tiểu Tân, khổ nỗi thất bại ê chề, sau đó quay sang theo đuổi tôi, đương nhiên kết quả vẫn vậy. Thế nên hắn nói hắn có cảm giác thất bại bội phần khi đối mặt với chúng tôi. Tôi cùng Tiểu Tân chỉ coi hắn là cái gai trong mắt, thời gian theo đuổi từng người chúng tôi chỉ cách nhau vẻn vẹn hai tháng, hệt như đặc tính cơ bản của động vật giống đực vậy. Lên năm ba, bởi vì gian lận thi cử nên hắn bị phạt nặng, nhất thời nóng giận mà bỏ học, tìm đến sông Hoàng Phố phía Thượng Hải đào vàng, nghe nói giờ đây kiếm chác không tồi, vừa nghe tin hắn phất lên, não tôi liền hiện lên bốn chữ: nhà giàu mới nổi.
Lão K nói loại kinh doanh mà hắn làm không thuộc loại đàng hoàng chân chính gì, mới đầu khởi nghiệp bằng cách làm bằng cấp, chứng minh nhân dân giả cho người có nhu cầu, còn lời hay tiếng ngọt gọi đó là nghệ thuật làm giả. Tôi xỉu. Tuy nhiên về sau hắn làm công việc gì tôi cũng không biết nữa.
Song, cách kiếm tiền này của hắn khiến tôi không khỏi nghĩ tới câu nói này của Trang Vũ: Kỳ thực tôi vẫn luôn cho rằng vào thời đại mà các hành vi nghệ thuật biến chất ngang tàng hống hách như hiện nay, bất cứ kẻ nào đi ngược chuẩn mực đạo đức có hành vi đồi phong bại tục đều có thể được đội lên đầu chiếc mũ gán mác "nghệ thuật", ví dụ như mại dâm, lừa đảo, cảnh sát đánh dân v.v... đương nhiên làm giả giấy tờ cũng được tính là một môn nghệ thuật.
Theo tôi, làm việc gì cũng cần phải xem bạn nói thế nào, cách nói khác nhau, bản chất đương nhiên cũng vì thế mà khác biệt. Ví dụ như những tên lừa tình nếu như lừa lọc quá tốt, cũng có thể được người đời mệnh danh là đào hoa; hành vi lậm quyền lũng đoạn nếu che mắt giỏi ắt sẽ được gọi là điện tín Trung Quốc; những tên lừa tiền nếu trơn tru trót lọt liền trở thành công ty chứng khoán; tam bồi* nếu khéo léo sẽ được gọi là quan hệ giao tiếp công chúng, còn nữa, những hành vi vứt đi sĩ diện như vậy nếu là do những người nổi tiếng làm nên thì sẽ được gọi là scandal; nếu có một người nào đó ngu ngốc đến tột độ, đổi một cách nói khác nguời đó liền hoá thân thành Tiểu Yến Tử hoặc Ngọc Giao Long v.v...
*Tam bồi: bồi ăn, bồi uống, bồi chơi (cùng ăn, cùng uống, cùng giải trí), nói nôm na dễ hiểu chính là những người phục vụ trong quán bar, karaoke, đương nhiên cũng có hình thức cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ.
Chủ yếu vẫn là xem chủ quan người nói nhìn nhận thế nào về những hành vi nghệ thuật này. Nhưng tóm lại, khi sinh tồn trong thế giới nghệ thuật mênh mông ấy, nếu không có dũng khí ắt sẽ không chịu đựng nổi.