Cứ như vậy, tôi lại tiếp tục cuộc sống học đường của mình, chỉ là vai trò đảm nhiệm đã chuyển từ một nụ hoa tươi mới biến thành người làm vườn cần mẫn. Mà Tiểu Tân, đã đầu quân vào một công ty nước ngoài, làm một office lady, bắt đầu một hành trình hằng mơ ước của nàng.
Trước khi tốt nghiệp, Tiểu Tân hẹn tôi cùng nàng đi ăn bữa cơm, kèm theo lời uy hiếp: "Nếu cậu không đến, tôi liền tuyệt giao với cậu!". Dù rằng tôi rất nỗ lực duy trì khoảng cách với nàng, nhưng chỉ muốn giữ khoảng cách trong phạm vi bạn bè mà thôi, còn tuyệt giao ư? Đó là chuyện mà trước giờ tôi chưa hề nghĩ tới, chưa kể, tình cảm vun đắp tận 10 năm mà nói hết là hết, tôi thật không can tâm, thật quá thua lỗ. Vì vậy tôi đồng ý hẹn gặp.
Hỏi xong địa điểm cùng thời gian. Khi đến điểm hẹn, thấy Tiểu Tân đã đợi sẵn ở đó, nhưng bên cạnh nàng còn có thêm một người nữa – Hàn Đông.
Tôi ngồi đối diện bọn họ, mồm mép cứ như máy móc mà cười cứng nhắc, không rõ là loại cảm giác gì.
Tiểu Tân nói: "Ờm, trên đường đến đây vô tình gặp Hàn Đông ấy mà..." hàm ý là nàng không gọi hắn đến.
Còn chưa đợi Tiểu Tân nói hết, hai mắt Hàn Đông liền sáng bừng lên: "Đúng vậy, tôi định dùng bữa ở đây thì gặp Tiểu Tân, haha, các cậu không phiền nếu tôi cùng các cậu ăn cơm chứ?"
Đậu xanh rau má, đã ngồi xuống ghế rồi sao mà phiền nổi? Dù trong lòng không thoải mái lắm nhưng ngoài miệng vẫn tuôn một tràng khách khí: "Phiền sao? Hai người các cậu thật ăn ý, cùng anh chàng đẹp trai như cậu ăn cơm là phúc khí mấy ai được hưởng, sao lại có thể phiền chứ."
Một câu nói tâng bốc Hàn Đông lên tận trời xanh: "haha, không phiền là tốt rồi, ăn cơm cùng hai cô nàng xinh đẹp đúng là may mắn của tôi mới phải, thôi, thế này đi, hôm nay tôi mời."
Hơ hơ, cậu mời sao, dù tâm tình bổn cô nương đây đang không vui vẻ gì cho lắm, khẩu vị cũng không tốt gì cho cam, chẳng qua khó lắm mới có thể ăn một bữa cùng mấy người, hôm nay tôi nhất định phải làm thoả mãn lòng tự trọng của một tên đàn ông. Vậy nên, bèn đặc biệt chọn toàn món đắt tiền, sau đó mặt không biến sắc, tim không hổ thẹn mà vừa khuấy li cà phê, vừa câu được câu chăng cùng Hàn Đông tán ngẫu. Tiểu Tân từ đầu tới cuối không nói gì, tầm nhìn từ khóe mắt đang cho tôi biết nàng đang trầm ngâm nhìn cái gì đó, và rồi có thể chắc chắn rằng nàng đang nhìn tôi.
Nàng nhìn đến mức tim tôi dựng đứng lông gà, nhưng tôi vẫn làm bộ làm tịch thờ ơ, tiếp tục cùng Hàn Đông nói chuyện phiếm. Trương Đình từng nói với tôi: "Tôi nói này Quan Dương, cậu làm diễn viên được đấy, năng lực được tổ nghề chọn cả." Cho đến giờ tôi vẫn mông lung không biết đó là đang khen hay đang khịa tôi, chỉ nhớ rằng lúc đó tôi bắt chước Châu Tinh Trì đáp lại cực cool ngầu: "Thực ra, tôi chính là một diễn viên." Vì vậy, kỹ năng "giả vờ" của tôi rõ ràng không phải trình độ tầm thường.
Bữa cơm lúc đó kết thúc như thế nào tôi cũng không nhớ nổi, dù sao sau khi ăn xong Tiểu Tân cũng tuỳ tiện tìm lý do khiến Hàn Đông rời đi, sau đó một mực muốn đưa tôi lên Núi Ngàn Phật ngắm sao trời. Nghĩ tới cảnh sắp mỗi người mỗi ngả, tự dưng ập đến cảm giác buồn rầu, dù sao đã đâm lao thì phải theo lao, hôm nay nàng muốn làm gì thì cứ làm.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi cùng nàng ngắm sao, từ khi quen biết nàng, hai đứa cứ không có việc gì làm liền cùng nhau ngắm sao, chẳng qua đêm muộn như vậy mà còn leo núi ngắm sao kỳ thật là lần đầu tiền. Leo được nửa đường, tôi bỗng nghĩ tới truyền thuyết "Ma quỷ náo loạn trên núi" được lưu truyền trong trường, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến toàn thân đã đã sởn một tầng da gà. Ngẩng đầu nhìn Tiểu Tân vẫn mang bộ dạng điềm tĩnh không dao động, có chết tôi cũng không chịu nhận rằng tôi sợ những lời đồn như vậy, nói ra lại mất mặt, chỉ dám sít sao đi theo nàng. Trong lòng nghĩ tại sao cùng mang chiều cao 168cm mà lại có sự khác biệt về lòng dũng cảm lớn đến vậy chứ?
Leo mãi leo mãi, bỗng Tiểu Tân phì cười: "Có phải đang nghĩ đến chuyện ma quỷ gì đúng không?" Người leo núi vào tối muộn như vậy căn bản không có nhiều, âm thanh nàng nói lại rất to, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại từ bốn phía vọng lại vào màng nhĩ ma quỷ, ma quỷ, ma quỷ... Mẹ ơi, tôi chết chìm trong câu hỏi nghi vấn liệu tối nay có phải sẽ bén duyên gặp phải con ma nào không. Nàng hỏi lớn giọng như vậy quả thực doạ tôi sợ đến hoa mắt chóng mặt. Tiểu Tân thấy tôi bị doạ sợ, nàng xoay người, nắm lấy bàn tay tôi, cố gắng nhịn cười mà nói: "Không phải cậu giả bộ giỏi lắm sao? Sợ rồi đúng không? Sợ cũng không tha, đêm nay bắt buộc phải leo đến đỉnh núi." Tôi bất lực, chỉ có thể để mặc nàng tuỳ ý dắt tôi đi, mà nói cũng lạ, tay vừa được nàng nắm bỗng chốc trong lòng trở nên yên tâm hơn, nỗi sợ hãi bị cuốn trôi xuống núi, lý trí chỉ còn biết một điều rằng đêm nay tay nàng vô cùng ấm áp, xúc cảm mềm nóng trên tay tôi thật dễ chịu.
Leo lên đến đỉnh núi, tôi thân thương nhìn xuống thành phố đã cùng tôi lớn lên này, quay sang nhìn Tiểu Tân, thấy nàng đang ngẩng đầu ngắm bầu trời sao cùng ánh trăng tựa chiếc móc câu. Những ngôi sao trôi rải rác bốn phương tám hướng, ánh trăng có lòng rọi lên khuôn mặt thanh khiết của nàng như đang phản chiếu hình ảnh một nữ thần thanh cao. Tôi nhìn ngắm cô gái chỉ lớn hơn tôi hai tháng tuổi này, không thể kiềm chế nỗi niềm si mê ngây ngốc. Nàng ngắm sao, tôi ngắm nàng, chỉ muốn thời gian lúc này ngưng đọng lại mãi, để cảnh đẹp đêm nay tồn tại vĩnh hằng.
Rất lâu sau, Tiểu Tân ung dung hỏi tôi: "Cậu nói xem sau này cậu sẽ cùng ai tới đây ngắm sao?"
Tôi học theo dáng vẻ nàng, thở hắt ra một hơi dài: "Ôi chao, chỉ cần ngắm sao với cậu là đủ, nếu có nhiều hơn hai người chẳng bằng tôi sợ chết khiếp"
"Ha, vậy là được, tôi là đang nộp đơn yêu cầu bản quyền, nói không chừng nếu sau này cậu dắt ai khác đến đây cùng ngắm sao, tôi sẽ kiện cậu vì tội vi phạm."
"Cho xin, không phải chứ, làm gì có kẻ nào ác độc như cậu, đúng là lòng dạ đàn bà hẹp hòi hiểm ác."
"Cái đầu cậu, tôi không phải đàn bà."
"Hiện giờ chưa phải, ít lâu sau sẽ phải."
"Cậu mong tôi bị gả đi, trở thành một bà cô đến vậy sao?"
... Tôi không tiếp lời nữa, Tiểu Tân cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng dựa đầu lên bờ vai tôi.
Tôi choàng tay qua vai nàng, màn đêm dày đặc nhấn chìm cảnh vật nơi đây, lan ra cảm giác lãng mạn không thể nào khác.
Chúng tôi cứ như vậy mà trải qua đêm dài trên núi. Tôi mở mắt khi phát hiện ánh trời bắt đầu hiện lên tia sáng ngày mới, Tiểu Tân vẫn say giấc trong lòng tôi như một đứa trẻ. Từ trán nàng vén ra một sợi tóc tơ, lần đầu tiên, tôi muốn hôn nàng, nhưng tranh đấu thật lâu vẫn là không dám đặt nụ hôn xuống, chỉ mãi lẳng lặng nhìn nàng cho đến khi nàng thức dậy.
Khi xuống núi, Tiểu Tân bước đến trước mặt tôi: "Sau này tôi sẽ không thường xuyên gặp cậu nữa, cậu phải biết tự chăm sóc bản thân, biết chưa?"
Tôi đáp: "Biết rồi, dài dòng."
Bỗng nhiên nàng quay lại, nghiêng đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, dùng chất giọng kỳ lạ mà nói: "Hơ hơ, cậu khỏi nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi nanh vuốt của tôi đi."
Tôi cứng họng, người này thật quá tự tin, có điều tôi đã biết từ sớm bản thân không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của nàng, chỉ là nàng không hề hay biết mà thôi. Hơn nữa, kể từ đêm đó, tôi không hề cùng một ai khác nhìn ngắm trăng sao.
Cứ như vậy, chúng tôi đều bắt đầu một cuộc sống mới của nhau. Trong trường bỗng chốc không thấy dáng hình Tiểu Tân, tôi khó xử và buồn bã khôn xiết, may mắn thay vẫn còn lại ký ức. Bạn tôi – Quyên Tử từng hỏi tôi rằng: "Cậu cho rằng điều quý giá nhất trên cuộc đời này là gì?" Tôi nói chính là ký ức. Ký ức, bất luận dù đau khổ hay đẹp đẽ, đều là một bộ phận cấu thành nên cuộc sống, là một thứ đáng để ta trân quý suốt quãng đời này. Có người nói niềm hạnh phúc lớn nhất của một người chính là mất đi ký ức, tôi cho rằng suy nghĩ kiểu đó như một cái rắm không hơn. Qua nhiều thí nghiệm lâm sàng của các chuyên gia y tế đã chứng minh rằng, những người mắc chứng mất đi ký ức không khác gì những kẻ ngu ngốc. Tôi nghĩ không ai trên thế giới này muốn làm một kẻ ngốc, trừ khi người đó ngốc thật.
Tôi cứ thong dong nhàn nhã như vậy mà trải qua những tháng ngày này. Chớp mắt một cái đã đến mùa đông. Mùa đông ở Tế Nam được Lão Xá miêu tả là nhà nhà người người đều biết (đương nhiên cũng có người không biết, ví dụ như những người mù chữ), tôi đã ở đây gần nửa đời người, ngoài cảm giác lạnh ra thì vẫn không tài nào cảm thụ được cái thần mà Lão Xá đã miêu tả mùa đông ở Tế Nam.
*Lão Xá (tiếng Trung: 老舍) là một văn sĩ Trung Hoa, ông viết nhiều tiểu thuyết về đề tài học sinh, trí thức và thị dân, nhất là về cuộc sống ở Bắc Kinh.
Thời gian này nghe đâu đó Tiểu Tân và Hàn Đông đã thiết lập mối quan hệ bạn trai – bạn gái, còn tôi, hầu như mỗi tuần đều gọi điện cho Tiểu Tân một lần, không thể đem chúng ta đi so sánh với người khác, người ta bận, chúng ta rảnh, vậy nên người rảnh không được làm phiền người bận, dù gì cứ nghĩ đến Tiểu Tân cùng Hàn Đông là tôi không hề thoải mái. Mỗi tuần một cú điện thoại phần lớn là từ Tiểu Tân chủ động gọi, mỗi lần nàng gọi lại là một lần nàng doạ nạt: "Cậu không thể gọi điện hỏi thăm tôi một chút sao? Cậu rảnh như vậy mà tôi vẫn phải chủ động gọi, kiếp trước tôi nợ cậu cái gì à!" Mỗi lần tôi nghe những lời này của nàng, trong lòng đều âm thầm phản bác: "Tổ tông à, là kiếp trước tôi nợ cậu được chưa! Tôi yêu cậu rồi, tôi không gọi cậu là vì muốn tốt cho cậu biết chưa?!" Đương nhiên, lời này trước giờ không thể nói ra ngoài miệng.
Tuyết rơi rồi, Quyên Tử gọi đến hẹn tôi đi vườn bách thảo cùng ngắm tuyết, tôi thấy bản thân cứ ru rú trong căn phòng ấm áp đầy đủ tiện nghi này cũng hơi ngột ngạt, nên dứt khoát đồng ý trong một nốt nhạc.
Quyên Tử là đồng nghiệp của tôi, học thạc sỹ ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp liền nghe theo tiếng gọi tình yêu mà về dạy ở trường cũ, là một thanh niên xã hội chủ nghĩa nhiệt huyết nho nhã, idol của cô ấy là Vincent Van Gogh, nghe nói cô ấy khi học cấp 2 đã muốn xăm tên ông ở cánh tay, khiến Van Gogh có thể cảm nhận được dòng máu nóng của cô ấy luôn tuôn chảy, tôi đã từng kéo cánh tay của cô ấy cẩn thận tỉ mỉ tìm nhưng không thấy dấu vết xăm ở đâu. Cô ấy liếc mắt với tôi, ra dáng giọng đệu một vị thái hậu mà nói: "Bị ngốc hả, tìm cái gì mà tìm! Năm đó tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi không biết đau là gì, đau mà còn muốn xăm hả? Tôi có ngốc đến vậy đâu." Nhìn xem, đứa trẻ này có thể không có tiền đồ sao! Tôi đã từng thấy mặt bạn trai của cô nàng vài lần, miễn cưỡng coi như có thân quen, nghe nói bạn trai cô là một người mẫu tạp chí gì đó, tôi cũng không rõ cụ thể gọi là gì, có lẽ là công việc liên quan đến người mẫu.
Lần đầu tiên gặp anh ta là vào buổi tối trước hôm tôi cùng Quyên Tử định đi Bắc Kinh tham gia một cuộc hội thảo mỹ thuật, anh ta nói muốn tiễn chúng tôi, và đó là lúc tôi gặp được người bạn trai ngọc thụ lâm phong* bước ra từ truyền thuyết ấy – Phan Vũ, ừ, nói thật, ngoại hình thật không tồi, rất ra dáng người trưởng thành, nói chuyện khách khí, ban đầu ấn tượng đối với anh ta thật không tồi.
*Ngọc thụ lâm phong: chỉ người con trai dáng dấp thanh cao, ý chí sắt đá.
Anh ta đỗ xe trước một quán bar nọ, nói rằng vào bar nói chuyện thoải mái thư giãn hơn. Quán bar đó đúng thật thanh lịch tao nhã, người trong quán tương đối lịch sự. Những tên đàn ông tới lui muốn bắt chuyện đều bị tôi và Quyên Tử thẳng thừng từ chối, nhưng nhìn sang người bạn trai của Quyên Tử kia, trời ơi đất hỡi, cũng là từ chối, nhưng hắn đối với người ta ấm áp nhẹ nhàng hơn biết bao, lại quay sang nhìn Quyên Tử đang trưng ra bộ mặt làm không hề hấn gì, tôi thì thầm hỏi cô ấy có phải đã ghen rồi không, ai ngờ cô đáp: "Đã quen rồi, hắn nhờ vào gương mặt mà kiếm cái ăn đấy."
Tôi cũng không tiện nói thêm lời nào, bèn đánh trống lảng sang chủ đề khác. Tối đó ba người tán ngẫu vui vẻ suốt đêm. Trước khi chuẩn bị ra về, vài người vừa tán ngẫu cùng Phan Vũ nói lời tạm biệt với anh ta, lúc này tôi có chút nhìn không vừa mắt. Tôi không thể hiểu nổi, người có ngoại hình đẹp là do sinh ra đã có, không phải cứ nỗ lực từng ngày là đẹp được, đến nỗi phải nhìn đến mức nước dãi chảy thành dòng sao? Từ nhỏ tôi đã không ưng những người kiếm cơm dựa trên sắc đẹp, đặc biệt là đàn ông. Từ lúc đó ấn tượng của tôi về hắn không còn tốt đẹp nữa. Đương nhiên, tôi dường như mơ hồ cảm thấy tình cảm của Quyên Tử cùng hắn không tốt đẹp như được nghe nói.
Đến vườn bách thảo, Quyên Tử đã đợi sẵn ở của ra vào. Cùng cô ấy chụp ảnh tuyết rơi và chơi đùa dưới phong cảnh ấy quả thật rất vui, chúng tôi còn đắp một tượng người tuyết to lớn, cả người toát ra mồ dù tiết trời lạnh giá, nhưng vẫn thật sảng khoái. Thấy đã đến giờ ăn cơm, hai đứa cùng nhau đến một tiệm cơm phía đối diện dùng bữa.
Vừa vào đến tiệm cơm, áo khoác của tôi liền bị một vật bằng kim loại dùng làm trang trí trên cửa sổ làm thủng một lỗ, rách một lỗ thôi cũng không sao, nhưng chủ yếu là vì đây là chiếc áo khoác do Tiểu Tân tặng tôi, nên mới dấy lên cảm giác đau lòng...