Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch dẫn Lạc Y đi vào trong.
Ông lão ngồi trên sofa, đang rũ mắt đọc báo.
Ông không nói gì, cũng không nhìn bọn họ, lại khiến Lạc Y cảm giác được trên người ông tỏa ra uy thế ép người.
Lạc Y đứng ở cửa, cách xa như vậy còn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Cô kéo cánh tay Tiểu Bạch, nhìn ông lão kia, không muốn đi vào lắm.
Tiểu Bạch nắm tay cô, Lạc Y cảm nhận được lòng bàn tay Tiểu Bạch thật ấm áp, tựa như truyền sức mạnh vô tận cho cô.
Lạc Y trấn định, nắm lại tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch và cô mười ngón tay đan vào nhau, dẫn cô đi tới cạnh ông lão, kêu một tiếng: “Ba.”
Lạc Y uốn gối chào hỏi ông lão. Ông lão giương mắt nhìn Lạc Y, phất tay bảo bọn họ đi ra ngoài.
Lạc Y vốn tưởng rằng sẽ bị vặn hỏi một phen, nhưng không nghĩ tới lại bị đuổi nhanh như vậy?
Ba Tiểu Bạch không quan tâm anh chút nào sao?
Vậy không phải gia tộc nhà giàu có đều thích quan hệ thông gia có lợi ích sao? Hôn sự của Tiểu Bạch, ba anh không hỏi nửa câu?
Lạc Y cảm thấy hơi kỳ quái.
Cô nhìn sang ông lão, lúc này, cô thấy khóe miệng kéo xuống. Biểu tình khinh thường, vẻ mặt lãnh đạm này làm tim Lạc Y giật mình mà ‘lộp bộp’!
Biểu tình này hiển nhiên là không thích cô lắm, nhưng lại không thể làm gì…
Lạc Y trong nháy mắt nghĩ tới chế độ quân chủ thời cổ đại… ông lão này đại khái là Thái Thượng Hoàng, quyền lực ở trong tay con trai Hoàng đế của mình, ông lão không có danh vọng, quyền lực cũng không, cho nên chỉ có thể nghe theo con trai mình định đoạt.
Lạc Y nghĩ có lẽ là vậy? Bây giờ là Tiểu Bạch nắm quyền, nên Tiểu Bạch muốn thế nào, không ai có thể xen vào.
Tuy không có ai can dự vào hôn sự của bọn họ là một chuyện vô cùng tốt, nhưng Lạc Y đột nhiên rất đau lòng cho Tiểu Bạch.
Gia đình này của anh cảm giác quá không có tình người rồi…
Tiểu Bạch không hề cảm thấy khó chịu, anh đã quen sống trong hoàn cảnh như vậy.
Tiểu Bạch nắm tay cô, nói bên tai cô: “Dẫn em vào phòng anh.”
Ánh mắt anh sáng ngời, giống như tinh thần đang tươi sáng.
Lòng hiếu kỳ của Lạc Y bị anh thu hút, phòng Tiểu Bạch là dạng gì? Cô thật sự muốn đi xem.
Tiểu Bạch kéo cô đi ra. Anh không ở tòa nhà này, anh kéo cô đi về hướng nam.
Bọn họ đạp tuyết trắng, nghe tiếng cót két dưới chân, Lạc Y nhìn khắp nơi.
Trước khi tới, cô thật sự không nghĩ đến nhà Tiểu Bạch… lại là như vậy…
Tiểu Bạch ôm cô, hỏi: “Lạnh không?”
Lạc Y muốn nói không lạnh, nhưng lại rụt bả vai, nói: “Lạnh…”
Cũng không phải nói thời tiết lạnh, chỉ cảm thấy tình cảm ngôi nhà này rất đạm bạc.
Khiến người ta không cảm nhận được ấm áp.
Không ngờ, anh lại trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy…
Tiểu Bạch cởi áo choàng dài của mình khoác thêm cho cô, Lạc Y không muốn, cô cũng mặc áo choàng dài! Cô thật hối hận, tại sao phải nói lạnh?
“Chạy, chạy thì không lạnh, chạy mau!” Tiểu Bạch kéo cô chạy đi.
Lạc Y giữ áo choàng dài của anh, vừa chạy vừa cười. Đến lúc này, tâm tình mới thanh tĩnh lại.
Tiểu Bạch kéo cô chạy đến nhà kính trồng hoa.
Lạc Y nghi ngờ: “Anh ở đây?” Đây không phải là nhà kính trồng hoa?
Tiểu Bạch nói: “Anh không ở đây, anh đột nhiên nghĩ tới anh muốn tặng em vài món quà.”