Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Xuống trực thăng, Tiểu Bạch kéo tay cô lên một chiếc gia trưởng M1 (Lan Mị).
Xe này, là một trong những chiếc xe nội bộ của tập đoàn Lan Mị, chỉ có năm chiếc.
Lạc Y đột nhiên nghĩ đến... Chị dâu Tiểu Vi của anh trước kia là nhà thiết kế của Lan Mị, anh Đình còn là đại cổ đông của Lan Mị.
Gần đây Tiểu Bạch và chị dâu đang nói chuyện hợp tác, anh còn là nhà đầu tư góp vốn vào Long Đằng...
Nhìn chiếc xe này của Tiểu Bạch —— đột nhiên, trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ.
Không lẽ nào Tiểu Bạch là thiếu gia của tập đoàn Lan Mị chứ?
Cô bị cái ý nghĩ này làm cho sợ, Lan Mị là công ty chế tạo xe hơi đứng đầu thế giới. Gần đây, có thể cạnh tranh với Lan Mị chỉ có công ty chế tạo xe mới nổi Long Đằng a.
Tập đoàn Lan Mị, mặc dù lấy kinh doanh xe hơi làm chủ, nhưng ngoài ra, Lan Mị ờ còn có rất nhiều sản nghiệp khác.
Lạc Y đưa mắt từ cửa kiếng xe nhìn ra ngoài, cô thấy xe từ từ quẹo vào một trang viên...
Một màu trắng xóa, xe chạy qua một hồ nhân tạo phủ đầy tuyết trắng.
Rồi từ từ lái vào một lối đi dạo đầy bóng râm màu xanh. Mặc dù là mùa đông, gió và tuyết ở khắp nơi, nhưng cây xanh trên lối đi vẫn rất tươi tốt.
Lạc Y không biết loại cây lá xanh này, chỉ cảm thấy nó chịu lạnh thật tốt, trời lạnh như thế này, còn có thể đứng kiêu ngạo như vậy, cái này làm cho cô nhớ lại tuổi hàn ba hữu: Tùng, trúc, mai.
Đi tới cửa trang viên, quản gia cung kính ra nghênh tiếp.
Lạc Y thấy bên cạnh quản gia còn đứng bảy tám người trẻ tuổi, trong đó có một người là Hanh Lợi, cô đã từng gặp mặt.
Xe còn chưa dừng lại, Lạc Y hỏi anh: “Những người này là ai?”
Tiểu Bạch nói: “Một số là anh em chú bác, một số là cháu anh.”
“Nga,“ Lạc Y nhìn những người này cung cung kính kính đứng, đang hướng bọn họ hành hành lễ, cô tự hỏi: “Gia tộc này có phải là người hiện đại không?”
Nếu không, tại sao nhiều người đón tiếp anh như vậy.
Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy, một năm gần đây anh mới tiếp quản công ty, đem chuyện làm ăn mở rộng không ít, giúp đỡ việc kinh doanh của bọn họ rất nhiều. Bọn họ nếm được ngon ngọt, tự nhiên muốn ủng hộ anh.”
Lạc Y khoác tay anh, cùng anh tay cầm tay, ở bên tai anh khen một tiếng: “Anh thật giỏi!”
Tiểu Bạch nhìn cô cười: “Ông xã em còn rất nhiều khía cạnh để cho em ca tụng a, từ từ anh sẽ cho em xem.”
Lạc Y vểnh môi cười, cái này là anh tự đề cao bản thân mình a! Thật là đáng yêu, hoàn toàn không giống như trụ cột của đại gia tộc.
Xe ngừng hẳn, quản gia đi tới mở cửa cho bọn họ, tiểu Bạch che chở Lạc Y xuống xe.”Chủ tịch! Hoan nghênh ngài trở lại!”
Anh em chú bác của Tiểu Bạch, có người cũng hơn bốn mươi tuổi, lại cung cung kính kính chào hỏi anh.Chứ đừng nói chi những người trẻ tuổi.
Tiểu Bạch không thể không gật đầu, quản gia hướng về phía mọi người giới thiệu: “Vị này là phu nhân chủ tịch Lạc Y.”
“Phu nhân!”
Lạc Y khẽ mỉm cười, gật đầu với bọn họ. Về khí thế nửa điểm không thua kém Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nắm tay Lạc Y, dẫn cô đi gặp ba anh. Có người sau lưng đang suy đoán: “Người phụ nữ này gia thế nhất định không đơn giản.”
Mới vừa rồi, chỉ nhìn cô khẽ gật đầu, liền biết người này nhất định xuất thân hiển hách.
Một người khác trong đầu nghĩ: “Phải mau sớm điều tra thân phận của người phụ nữ này,nếu không thể mang đến lợi ích cho gia tộc phải mau sớm diệt trừ!”
Tiểu Bạch bây giờ là người đứng đầu gia tộc, việc anh cưới vợ tất nhiên phải mang lại lợi ích cho gia tộc mới được.
Lạc Y không biết cô đã thành mối đe dọa trong mắt người khác. Ánh mắt Tiểu Bạch khinh thường quét qua bọn họ.
Quản gia dẫn bọn họ đi qua hành lang, tới trước một cánh cửa màu vàng.
Quản gia gõ cửa, Lạc Y không có nghe bên trong có người nói chuyện, nhưng là, cửa tự động từ từ mở ra.
Tiểu Bạch cầm tay Lạc Y, anh nắm lấy cánh tay của cô khoác vào tay mình.
Bọn họ đi vào một phòng khách nguy nga lộng lẫy, Lạc Y thấy một vị lão nhân khỏe mạnh ngồi trên ghế sa lon bên cạnh lò sưởi.
Đừng nghĩ Tiểu Bạch tuổi còn trẻ, ba anh tuổi tác đã ngoài sáu mươi.
Lão nhân gia này tóc nửa bạc, nếp nhăn không nhiều, ngũ quan thâm thúy, da trắng, nhìn qua giống như người hơn bốn mươi tuổi.