Thẩm Dương nhìn lên khuôn mặt Trọng Nam mỉm cười, đường thành phố đâu phải nói quen là có thể quen, huống hồ anh từng nghe Thẩm Tuệ nói cô ấy hình như không biết nhiêu chữ lắm, để nói có thể mở một quán ăn là thật sự khó khăn, nếu tính toán không tốt sẽ gây ra hiện tượng lỗ rất nhiều. Nhưng nếu cháu gái anh đã đề nghị cô ấy ở lại thành phố làm việc nghĩa là gánh nặng kinh tế đương nhiên đã đặt lên vai cô ấy rồi.
- Trọng Nam, nếu không anh có thể gửi em đến nhà hàng của bạn anh, trước tiên học nấu thêm các món ăn xu hướng của thành phố, sau khi trau dồi đủ kinh nghiệm rồi mở cửa hàng sau cũng được, hoặc làm một tiệm chuyên nấu đồ ăn sáng thôi sẽ đỡ vất vả hơn.
- Tớ thấy ý tưởng đó được đó Trọng Nam, tớ cũng thèm mì của dì Trọng nấu. Hương vị rất đỉnh luôn.
- Vậy không thì, sáng mai mình thử nấu cho mọi người trong nhà thử trước rồi cho mình ý kiến trước được không?
Trọng Nam thấy được hào hứng trong câu nói của Thẩm Tuệ liền rụt rè lên ý kiến. Nhưng nếu muốn ngày mai có một tô mì thật ngon thì đương nhiên sẽ phải chuẩn bị ủ bột từ sáng sớm. Thẩm Tuệ đành chỉ dẫn cho Trọng Nam nơi để những vận dụng cần thiết sau đó động viên cô ấy sáng mai hai người sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa sáng.
Bữa ăn đêm cứ như vậy kết thúc trong ý tưởng và những câu nói vui vẻ của cả ba người.
Quả nhiên ngày hôm sau trước khi Thẩm Dương tỉnh dậy đã ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ của thức ăn. Bữa đêm hôm qua ông cụ Thẩm cùng mẹ của Thẩm Tuệ không để ý, nhưng sáng ngày hôm nay mới sáng sớm đã được ngửi một mùi thơm hấp dẫn khiến cho bụng réo rộn ràng, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến bàn ăn để thỏa mãn cơn đói của dạ dày.
Nhìn những bát mì được bày trí cẩn thận cũng có phần đơn giản được đặt trên bàn ăn, nhưng hương thơm tỏa ra lại khiến không ai có thể kìm nén lại. Thẩm Tưởng Lê vốn là người khá kén ăn cũng không thể chậm lại một chút nhanh chóng dùng đến phần ăn của mình. Ông cụ Thẩm thì không ngừng ăn mà không hề để ý đến hình tượng, những tiếng sột soạt phát ra khiến cho Thẩm Tuệ và Trọng Nam liền nhìn nhau nở một nụ cười mãn nguyện.
Hai vị của Thẩm gia này một người kén ăn một người đã ăn qua đủ thứ món ngon của lạ hiện tại ăn như vậy thì không cần suy nghĩ đến việc phê bình ẩm thực nữa rồi.
Thẩm Dương thì khỏi cần nói, cậu của cô ấy có thể ăn hết sạch một bát sau đó lại thêm một bát nữa. Điều này khiến cho Thẩm Tuệ lẩm bẩm trong miệng chắc chắn sẽ có người phí hoài công sức đến phòng tập thời gian qua rồi.
Bữa sáng ngày hôm nay Thẩm Tuệ cùng Trọng Nam đã chuẩn bị rất nhiều, đủ để cho tất cả mọi người trong nhà đều có phần. Thậm chí Thẩm Tuệ còn nhẹ nhàng lấy thêm hai phần vào chiếc hộp thức ăn nhỏ sau đó đặt ngay ngắn trong chiếc túi xách chuẩn bị tinh thần mang đi.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Tuệ nhờ Thẩm Dương đưa Trọng Nam đến bệnh viện, thậm chí còn dặn dò anh phải đưa cô ấy đến tận phòng bệnh của ba Trọng, đợi cô đến công ty một chút sẽ đến bệnh viện thăm ba Trọng sau đó cùng Trọng Nam đi xem một số địa điểm mở cửa hàng mà cô đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng khi Thẩm Dương nhìn thấy Trọng Nam chỉ mang một phần mì đi thăm ba Trọng liền nảy lên một đống suy nghĩ trong đầu, con bé cháu gái anh mang đi đâu mất một phần mì rồi, không phải mang đi cho tên đầu gỗ kia chứ. Tên đó thật không đáng để cháu gái anh quan tâm đến như vậy, nhưng đến khi trước chiếc xe của mình anh chỉ đành nhìn Trọng Nam bên cạnh sau đó đưa cô ấy đến thẳng bệnh viện mà không thể chối từ được.
Thẩm Tuệ bước chân vào cửa Đường Tác, vô số ánh mắt nhìn về phía cô, đây là lần đầu tiên sau khi cô trở lại liền xuất hiện ở nơi này. Hiện tại cô không còn là cô chủ của nơi này nữa, huống hồ cô cùng nhà họ Đường quan hệ không còn giống như lúc trước, cô không thể một mạch bước về hướng thang máy chuyên dụng mà nhẹ nhàng bước đến quầy lễ tân, nói với nhân viên lễ tân mình muốn gặp Đường Diệp.
Khi Huỳnh Lập nhận được điện thoại của quầy lễ tân có đôi chút ngây ngốc, cô ấy vậy mà không hề tỏ ra hống hách sau khi tin tức kia được đăng tải lên báo, vẫn nhẹ nhàng đến quầy lễ tân nhẹ nhàng làm thủ tục trình báo thậm chí còn muốn đặt lịch hẹn gặp Đưởng tổng. Ngày hôm qua cả thành phố đều hết sức sôi nổi bởi tin tức hẹn hò của hai người, ngày hôm nay cô lại đến đây dạn dĩ như vậy. Huỳnh Lập chỉ có thể nhanh chóng báo với bên lễ tân mở thang máy chuyên dụng mời cô Thẩm lên lầu còn anh nhẹ nhàng bước vào văn phòng thông báo cho Đường tổng.
Khi Thẩm Tuệ bước vào căn phòng của Tổng giám đốc cô nhẹ nhàng cúi đầu với Huỳnh Lập sau đó nhẹ nhàng bước đến gần bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc hộp giữ nhiệt đã được cô giữ kĩ càng từ sáng đến giờ:
- Buổi sáng nay em cùng Trọng Nam nấu bữa sáng, tiện thể mang đến cho anh một phần. Em không biết anh đã dùng bữa sáng chưa, nhưng em giữ trong hộp nhiệt chắc một lúc nữa anh dùng chắc vẫn còn ấm đó.
- Tiểu Tuệ, em không biết hay em không quan tâm đến các trang báo vậy, chuyện anh và em xuất hiện đầy trên các mặt báo rồi.
- Không phải là tác phẩm của anh sao?
- Sao lại nói vậy, anh đi cùng em còn không phát hiện ra bị chụp khi nào.
Đường Diệp vừa nói vừa nhẹ nhàng mở nắp hộp giữ nhiệt ra ăn phần thức ăn cô đã chuẩn bị cho anh. Dù sao đi chăng nữa cũng đã ba năm rồi anh mới lại được thưởng thức lại đồ ăn cô nấu.
- Đường Diệp, em là người đẻ ý anh trước, em đương nhiên hiểu được luôn tính cách và con người của anh, anh nói xem vì sao bao nhiêu năm anh chưa có một chút tin tức nào mà hiện tại lại có. Ngày hôm đó anh đưa em đi ra ngoài ăn đủ để em biết anh có suy tính của mình rồi, chẳng qua anh muốn lợi dụng dư luận ép nhà họ Thẩm mà thôi.
- Chuyện đó, không phải tại em không chịu đồng ý chuyện kết hôn sao.
Thảm Tuệ chỉ mỉm cười, cô đương nhiên biết từ khi cô trở về ngoài mặt Đường Diệp đã công bố rộng rãi chuyện anh muốn cùng cô kết hôn, thậm chí không ngần ngại chuyện gọi chính bạn thân của mình là cậu, nhưng trái lại với anh cô chưa bao giờ thừa nhận chuyện đồng ý kết hôn, thậm chí một chút tin túc về chuyện muốn cùng anh về chung một nhà cũng không hề nói.
Không phải cô càng yên lặng càng khiến anh lo lắng chuyện mình không thể ôm vợ về nhà thành công sao.
- Đường Diệp, em mới nhận lại mẹ, mới cùng gia đình sống hòa thuận được một thời gian, so với chuyện em vừa về đã có thể ở bên cạnh anh em cũng muốn được nhận tình thương yêu từ chính gia đình của mình.
Nghe từ lời nói của anh bỗng nhiên tâm tư Đường Diệp lại ngẩn ngơ. Hóa ra không phải do cô không muốn, là do anh không hiểu cho tấm lòng cô rồi, có lẽ chính bản thân Thẩm Tuệ cũng muốn tranh thủ từng ngày để có thể báo hiểu cho chính gia đình mình. Họ không thể chăm sóc cho cô từ trước nhưng chưa bao giờ họ quên đi những điều họ đã nợ cô. Tuy nói rằng Thẩm Tuệ không có hận ý đối với họ nhưng những chuyện cô đã trải qua thật sự khó có thể bù đắp được.