Có được những bức ảnh đẹp nhất đương nhiên ngày hôm sau những trang báo kia không thể phụ lòng chọn ảnh của Đường Diệp cho được, những bài báo tràn ngập thông tin hai nhà Đường Thẩm gia tăng mối quan hệ lâu năm, rồi bắt gặp Đường Tổng cùng bạn gái hẹn hò cùng nhau dùng bữa tối, những tin tức này quả nhiên không làm Đường Diệp tức giận, cả buổi sáng anh đã mong chờ tin tức này lên hot search để xem phản ứng của bạn gái anh. Nhưng anh chẳng hề nhận được thông tin gì từ cô ấy, mà hiện tại người ngồi trước mặt anh lại là cậu của cô ấy.
Cậu ta không mắng không chửi, thậm chí không hề gấp gáp ngồi lãnh đạm ở văn phòng của anh sai khiến nhân viên của anh hết đi mua cà phê lại bánh ngọt, nhưng vẫn không thèm nói với anh một câu gì. Rốt cuộc người vội là anh chứ không phải nhà họ Thẩm.
- Thẩm Dương, đừng ăn nữa, dạo này cậu lên cân nhiều lắm rồi, bụng lớn thêm tý nữa là không có cô gái nào để ý đến cậu nữa đâu.
- Mình vẫn tập luyện đều đều, cơ bắp vẫn có đủ, mấy hôm trước con bé nhà mình còn khen body mình có thể làm minh tinh được.
- Cô ấy chẳng qua muốn cậu làm mẫu cho thương hiệu của Thẩm thị mà thôi.
- Nếu sau này bần cùng bất đắc dĩ không tìm được người mình sẽ phụ con bé việc này được, không sao hết.
- Hôm nay cậu..
Câu nói của Đường Diệp chưa kết thúc liền bị cắt ngang bởi Thẩm Dương có một cuộc điện thoại gọi đến. Nghe nói rất gấp gáp khiến Thẩm Dương phải lập tức trở về bệnh viện. Miếng bánh trên miệng chưa ăn xong nhưng cháu gái nhỏ đã gọi chắc chắn phải là người rất đặc biệt con bé mới muốn anh trực tiếp trở về bệnh viện như vậy.
Hóa ra là ba của Trọng Nam khi ra khơi gặp bão, cả người ông lênh đênh trôi dạt trên biển những ba ngày, ông cố gắng dùng hết sức mình có thể bơi vào đến bờ, nhưng nơi làng chài đó y học không hề phát triển, vậy nên Trọng Nam liền đến nhờ người trong khu nghỉ dưỡng gọi điện cho Thẩm Tuệ nhờ sự giúp đỡ. Không cần nói thêm lời nào, Thẩm Tuệ trực tiếp liên hệ với bệnh viện chuyển thẳng ba của Trọng Nam đến bệnh viện tư nhân Thẩm Dương, còn cô đã chuẩn bị sẵn đợi hai người ở đó.
Tình hình ba Trọng Nam có vẻ không được ổn cho lắm. Miệng cùng tai bị nước biển ăn mòn, da có lẽ trong lúc bơi lội bị những loại động vật và mỏm đá cứa rách khiến nước biển ngấm vào dẫn đến lở loét, thậm chí khoang miệng và dạ dày cũng chịu sự đau đớn của sự mài mòn, khi được chuyến đến nơi này quả thực cả Thẩm Dương và Thẩm Tuệ cũng không dám tin vào những gì mình đã nhìn thấy.
Thẩm Tuệ chỉ có thể khẳng định việc đưa ba của Trọng Nam đến nơi này là quyết định đứng đắn nhất của cô. Trọng Nam vốn là người của làng chài, chữ nghĩa chỉ biết đến vài nét, may mắn trước khi Thẩm Tuệ dời đi liền để lại cho cô phương thức liên lạc đến quan lưu niệm nhỏ của cô vậy lên mới có thể kịp thời đưa ba Trọng đến nơi này để cứu chữa.
Trọng Nam cùng Thẩm Tuệ ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tâm tư cả hai đều nặng trĩu, bởi chính Thẩm Tuệ khi ở làng chài liền được Trọng Nam và gia đình giúp đỡ rất nhiều, lần này khiến cô ấy phải đến thành phố tấp nập này để lo cho ba mình đương nhiên đối với một cô gái chưa nói đến bản tính đàn ông chỉ cần nói đến chưa một lần ra khỏi làng chài đã là cả mỗi nỗi khó khăn chồng chất khó khăn rồi.
Cũng may mắn, đội ngũ y bác sỹ của bệnh viện đã phẫu thuật cắt ghép da của ông thành công sau nhiều tiếng trong phòng phẫu thuật, ba Trọng được đưa đến phòng bệnh riêng, được trang bị đầy đủ, thậm chí Thẩm Tuệ còn sắp xếp riêng cho ba Trọng hộ lý nam để tiện chăm sóc, việc còn lại của Trọng Nam chỉ còn là tự biết lo lắng cho bản thân mình nữa mà thôi.
Thẩm Tuệ vốn muốn đưa Trọng Nam đến ở cùng mình, nhưng khi bước vào căn biệt thự ở giữa thành phố lại khiến cho cô ấy chùn bước, ngoại trừ khu nghỉ dưỡng có những căn nhà lớn cho khách thuê du lịch ở làng chài thì cô chưa từng một lần được bước vào nơi rộng lớn như thế này, điều này khiến cho Trọng Nam có phần ngượng ngùng, huống hồ cô ấy chưa từng được sống cuộc sống được người khác phục vụ cơm bưng nước rót nên cô ấy thấy rất lăn tăn khi được mời ngồi vào mâm cơm.
Thẩm Tuệ đương nhiên hiểu được điều đó, chuyện Thẩm Tuệ đến sống ở làng chài nhà họ Thẩm đương nhiên không biết được nội tình cụ thể, chỉ biết được cô ấy đến một nơi không có điều kiện kinh tế lắm nên không hề biết được nơi đấy nghèo khổ đến mức nào. Nhưng biết được Trọng Nam đã từng giúp đỡ Thẩm Tuệ, tất cả mọi người đều tỏ ra biết ơn cô hơn bao giờ hết.
Buổi tối hôm ấy, Thẩm Tuệ để Trọng Nam ngủ cùng một căn phòng với mình, đến khoảng hơn chín giờ tối cô liền mỉm cười rủ Trọng Nam xuống bếp nấu đồ ăn đêm. Thẩm Tuệ biết trước đây cô ấy lo lắng cho ba đã nhiều ngày không ăn, hôm nay nhìn thấy cô ấy ăn không nhiều chắc chắn lúc này đã có chút đói, vậy là hai cô gái lại mở cửa căn phòng ngủ màu trắng tiến về phía phòng bếp dưới lầu một.
Thẩm Tuệ chỉ ăn thêm một chút salats còn Trọng Nam thực sự đã chiên một ít cơm rang rất ngon, mùi hương hấp dẫn đến mức độ Thẩm Dương đang yên vị nằm trên phòng đọc sách cũng không thể yên được mà một mạch chạy xuống lầu. Nhìn hai cô gái đang ăn dưới phòng bếp anh cũng không ngần ngại xin một bát nhỏ.
Thẩm Dương quả nhiên là yêu hương vị này rồi.
Vừa ăn cơm rang Thẩm Dương vừa nhẹ nhàng nói chuyện động viên Trọng Nam thậm chí khẳng định với cô sẽ dùng thời gian ngắn nhất giúp ba Trọng hồi phục được sức khỏe. Thật ra trong thâm tâm Trọng Nam cũng hiểu được rằng, có lẽ sau lần này trở về, sức khỏe ba Trọng không được như lúc đầu nữa. Cũng không thể trở thành trụ cột chính của gia đình. Điều này đồng nghĩa với việc cả gia đình cô không còn ai để trông mong nữa.
Nhìn ra được suy nghĩ trong ánh mắt của Trọng Nam, Thẩm Tuệ liền nhẹ nhàng lên tiếng.
- Trọng Nam, cậu có suy nghĩ sẽ ở lại thành phố làm việc không? Mình từng nói với cậu mình có một cửa hàng cà phê lưu niệm nhỏ, cậu có thể đến đó giúp đỡ mình.
- Trọng Nam, hoặc là nếu em muốn anh có thể giúp em tìm một công việc, giống như làm đầu bếp chẳng hạn, em nấu ăn ngon như vậy chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng. Nếu em muốn mở một quán ăn mang hương sắc vùng biển, anh tin tưởng Thẩm Tuệ sẵn sàng giúp đỡ em.
- Nhưng mà, em quả thực không quen ở thành phố. Em thậm chí còn không thể nhớ được đường đi.