Gần đây công việc của Thẩm Tuệ ổn định, lại tiếp xúc với khá nhiều người trong ngành giải trí, bởi cô suy nghĩ táo bạo hơn Thẩm Tưởng Lệ một chút. Người nổi tiếng sẽ mang đến được nhiều trào lưu ăn mặc vô cùng được người hâm mộ chào đón. Trước đây những bộ trang phục của Thẩm thị được thiết kế ra chủ yếu đánh vào mục tiêu là tầng lớp thượng lưu. Họ không ngần ngại bỏ ra cả mười nghìn tệ để mua một bộ váy, thậm chí chỉ là một bộ nội y. Nhưng những bộ đồ như vậy cũng phải có số lượng có hạn, bởi đơn giản như dệt một mảnh lông để may áo cũng đã mất cả chục ngàn tệ, đừng nói một mảnh vải đó có lẽ chỉ may được từ hai đến ba chiếc áo.
Thẩm Tuệ cũng luôn cảm thán việc tiêu tiền của mẹ và cậu mình.
Cô không biết những bộ quần áo bà chuẩn bị cho cô được lấy từ đâu. Nhưng sờ vào chất liệu cũng như khi mặc lên người cô liền hiểu được mẹ cô quá ưu ái cho bản thân mình rồi. Đặc biệt một điều, Thẩm Tưởng Lê luôn lo lắng con gái sót tiền liền cắt đứt luôn mác của chiếc áo để đảm bảo cô không biết giá cũng đảm bảo luôn cô không trả lại hàng được.
Nhưng Thẩm Tuệ cô hiện tại không thể giống như lúc trước. Bởi vì giờ đây cô gần như là bộ mặt của cả công ty, bất kì một khách hàng nào nhìn phong cách thời trang của cô liền có thể trực tiếp phê phán hoặc là hợp tác với công ty mà không cần suy nghĩ. Vậy nên, cô không thể giống như trước kia nữa rồi.
Cô muốn thử sức đưa ra kế hoạch của mình cho mẹ xem một lượt. Đúng là chuyện cung cấp trang phục cho các nghệ sĩ trong ngành giải trí sẽ là một nguồn đầu tư rất tốn kém. Hơn nữa những mặt hàng như vậy bán ra sợ rằng không nhận lại được nhiều nguồn thu. Huống hồ sợ rằng Thẩm thị trước đây sản xuất ra số lượng hàng có hạn nay lại sản xuất ồ ạt khó khiến được hội đồng cổ đông đồng ý.
Nhưng khi cô đưa ra việc kết hợp với nghệ sỹ lên tạp trí thời trang và những bộ ảnh mang tính chất tuyên truyền cho bộ sưu tập đều được các cổ đông và mẹ cô ủng hộ. Điều này khiến trong lòng cũng cũng yên tâm được một phần. Bản thân cô là người lên kế hoạch chi tiết nhất, đương nhiên cô cũng đã có một vài giả thuyết đặt ra để đảm bảo cho tính chắc chắn của kế hoạch, đương nhiên kế hoạch buộc phải có tính khả thi thì mới có thể nhận được như vậy.
Kế hoạch của Thẩm Tuệ đã đi được một nửa chặng đường, điều khó khăn nhất với cô lúc này chính là tìm người đủ tiêu chuẩn để gửi gắm niềm tin của chính mình. Những ngôi sao hoặc những minh tinh lớn nếu mời được đương nhiên sẽ gây ra tiếng vang lớn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chi phí bỏ ra lớn, huống hồ đối với những ngôi sao như vậy chắc chắn cô sẽ khó lòng nào có thể mời được. Còn đối với những ngôi sao nhỏ lẻ, thì lại sợ bản thân bọn họ về lâu dài không nâng được giá trị bản thân, nếu kí hợp đồng lâu dài e là bên cô sẽ là người chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Công việc đã vạch ra không cho phép bản thân bỏ dở giữa chừng. Thẩm Tuệ vẫn tiếp tục hành trình tìm kiếm ngôi sao của mình. Nếu chỉ tập trung vào một người mẫu hay nhóm nhạc sẽ rất khó có cơ hội để tuyên truyền thời trang được, mục tiêu của cô nhắm tới đó chính là những nghệ sỹ có hoạt động nghệ thuật sôi nổi, cả về mảng âm nhạc lẫn điện ảnh mong có thể tìm được một căp đôi nghệ sỹ có thể khiến cho cô ưng ý.
Nỗi đau đầu của cô dường như cả công ty biết được, bởi vậy Thẩm Dương cũng không đành lòng nhìn cô cháu gái bận rộn, liền đưa đến cho cô cháu của mình một nam minh tinh điển trai, hơn nữa, người này đương nhiên không làm cô thất vọng, vì mỗi một trào lưu mà anh thay đổi liền một mạch tạo xu hướng thời gian dài liên tiếp. Quả nhiên cậu của cô vẫn là cao nhân không lộ tướng, hiền đức chẳng khoe mình.
Vấn đề của cô đã được giải quyết phân nửa, chỉ còn lại việc lựa chọn nữ diễn viên, chuyện này đối với Thẩm Tuệ chỉ gọi là vơi đi không hề có thể giải quyết được dứt điểm. Cô biết đối với cậu của cô hay Đường Diệp, việc mời một nữ minh tinh về đương nhiên là dễ dàng, nhưng cậu cô không hề muốn nhận phiền phức từ đám nữ nhân đó, tuyệt nhiên sẽ không giúp đỡ cô rồi.
Người còn lại, cô còn chưa biết mở miệng ra như nào thì liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô. Từng hồi chuông đổ liên hồi khiến cô vẫn phải bớt chút thời gian suy nghĩ của mình mà bắt máy. Đường Diệp nói với cô dưới trướng của Đường Tác có một công ty chuyên về nghệ thuật, anh có thể cho cô mượn một nữ minh tinh, thậm chí đảm bảo người đó hoạt động ổn định, đang có xu hướng phát triển, nhưng điều kiện anh đưa ra cho cô chính là cùng anh hẹn hò.
Hai người giống chưa từng hẹn hò với nhau sao.
Trước đây, khi hai người còn cùng nhau ra vào cửa nhà họ Đường, thì việc cùng nhau hẹn hò có lẽ quá mệt mỏi, nhưng hiện tại, thân phận cô rõ ràng hơn trước, thậm chí còn được săn đón nhiều hơn khi một cô gái nhỏ được hai gia đình cung phụng như phượng hoàng vậy.
Vậy nên, thay vì nói hẹn hò, Thẩm Tuệ hạ thấp xuống đó chính là hai chúng ta cùng nhau ăn một bữa tối. Nếu anh thấy vẫn không đủ, vậy mỗi tháng chúng ta sẽ cùng nhau gặp gỡ ăn hai bữa tối. Điều này để nói với Đường Diệp đương nhiên chính là một lòng hậm hực. Cô vẫn muốn hờn dỗi với anh khiến cho anh muốn ôm cô về nhà quả thực càng ngày lại càng khó.
Đã đồng ý đương nhiên Thẩm Tuệ cũng không lấy thêm lý do gì để chuyển ngày, buổi tối khi cô bước chân ra cửa liền thấy Đường Diệp đứng tựa lưng vào chiếc ô tô màu đen đợi cô, có lẽ cũng không thể là một hai phút được, dưới chân anh đã có đến vài mẩu thuốc lá, vậy mà vẫn kiên trì không hề gọi điện cho cô.