Mấy người cổ đông sau khi suy nghĩ một hồi liền im lặng trở lại, không ai nói thêm với ai câu gì. Điều này khiến cho Diệp Tài giận đến không thể kiềm chế nổi, bắt đầu lên tiếng chỉ trách những người kia ban đầu ủng hộ ông ta nhưng sau đó lại bỏ rơi ông ta trong hoàn cảnh éo le nhất.
Lúc này phía cánh cửa của căn phòng họp cấp cao bỗng nhiên mở ra, Thẩm Tuệ lạnh lùng bước vào cùng hai hàng cảnh sát. Lớn tiếng nói:
- Chú Diệp, tôi tên là Thẩm Tuệ trước đây là con gái nuôi của ông bà Đường, hiện tại tôi lấy danh nghĩa là con gái nuôi nhà họ Đường chính thức khởi kiện ông với tội danh chủ mưu bắt cóc, giết người có tổ chức. Mọi chứng cứ đã được tôi giao cho phía cơ quan cảnh sát. Người chủ mưu của ông Thanh Lung cũng đã được đưa đi. Mong ông thành thật khai báo trước pháp luật để được khoan hồng.
- Thẩm Tuệ, cô dám đối xử với tôi như vậy.
- Ông Diệp, đến chị gái ruột của mình ông còn đủ bản lĩnh xuống tay, tôi chỉ là con gái nuôi sao lại không dám đối xử với ông vậy chứ.
Cho đến khi Diệp Tài được đưa đi, tất cả những người ngồi trong căn phòng này cũng không dám tin vào những điều mình vừa mới nghe được, người đàn ông thế vậy mà còn có thể tham lam và nhẫn tâm như vậy. Cuối cùng mới có thể biết được rằng là số cổ phần ông ta có được cũng là do tham ô và lừa đảo mới có thể chiếm dụng được đến năm phần trăm cổ phần.
Tất cả mọi người nhìn thấy Thẩm Tuệ quay trở lại liền lên tiếng chào hỏi ngỏ lời muốn cô quay trở lại Đường Tác để làm việc. Nhưng hiện tại đối với chuyện này cô không thể quyết được. Bên phía Thẩm Thị bên kia chỉ còn lại một mình mẹ cô gánh vác. Mẹ cô cũng vì ăn năn những chuyện mình đã làm năm mười sáu tuổi mà hiện tại đã từ chối rất nhiều người. Cậu hai thì lại chẳng có chí hướng phát triển kinh doanh gì. Cô sao lỡ lòng nào có thể dứt áo quay trở lại đây.
Một lời khéo léo từ chối, sau đó lại lém lỉnh nói thêm một câu muốn được ở nhà đợi chồng nuôi, ngày ngày lấy tiền tiêu làm trò tiêu khiển, đủ khiến Đường Diệp đang ngồi ở vị trí kia bất cười ngây ngốc.
Cô lại đủ nhẫn tâm ở nhà đợi đàn ông.
Cô mà chấp nhận anh đương nhiên sẵn sàng nuôi cô trọn một đời một kiếp.
Trước đây khi mới trở về tiếp quản Đường Tác, anh có từng cho Huỳnh Lập điều tra thông tin tiêu dùng của cô. Anh mới phát hiện số tiền cô tiêu ít đến thậm tệ. Không đến một nghìn tệ, mà đối với anh số tiền đấy khéo chỉ để mua vài điếu thuốc. Nhưng anh còn buồn cười hơn bởi những thứ đồ cô mua chủ yếu lại là, thức ăn mèo hoang chó dại, đôi khi lại có thêm cả những món ăn vặt hoặc trà sữa, nhưng có lẽ lại là mời đồng nghiệp hoặc bạn bè bởi số lượng lớn.
Vậy nên anh hiểu được tại sao cô lại có thể không cần bất cứ thứ gì liền có thể dời khỏi nhà họ Đường.
Cuối cùng sau bao nhiều ngày mệt mỏi mọi chuyện cũng đã đến hồi kết, không còn thấp thỏm lo sợ đoán già đoán non. Không còn nghi ngờ kẻ trong hay người ngoài cuộc. Hiện tại đều là sự nhẹ nhàng của cuộc sống. Đêm nay nhất định sẽ phải ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Thẩm Tuệ nhẹ nhàng sánh vai cùng mẹ bước chân vào Thẩm thị, nơi này không giống như Đương Tác kinh doanh về địa ốc mà chuyên sản xuất về thời trang. Nơi đây dường như là kinh đô thu nhỏ của thời trang. Qua nhiên mẹ cô vẫn là yêu cái đẹp. Khắp các trung tâm thương mại đều là cửa hàng thời trang, ngoài những trang phục đẹp mắt còn là những bộ trang sức lấp lánh, vậy là lần này Thẩm Tuệ lại phải học hỏi nhiều hơn từ mẹ của mình rồi.
Lần đầu tiên Thẩm Tuệ có suy nghĩ, mắt nhìn về thời trang của cô thậm chí còn không bằng cả Đường Diệp nữa. Mấy ngày trước hai người cùng nhau đi dạo để mua sắm. Cô chỉ chọn cho mình những bộ trang phục đơn giản mà mang tính chất công sở để đi làm được thuận tiện, còn anh lại chỉ cho cô những bộ váy mang tính chất nhẹ nhàng, còn nói sẽ hợp với tuổi của cô hơn, rồi đến ngày hôm nay mẹ cô cũng nói với cô một câu như vậy.
Ở Đường thị cô luôn lựa chọn ăn mặc kín đáo, còn ở Thẩm thị nhìn những nhân viên nơi này ăn mặc tự do để thoải mái sáng tạo khiến cô thấy đường như mình đang đi ngược lại với thời đại. Cuối cùng có lẽ vẫn là nên theo mẹ học hỏi thêm.
Gần một tuần trời cô chăm chú nghiên cứu để có thể theo kịp được phong cách làm việc của nơi này, cũng đã bắt đầu tiếp xúc tham gia vào các bữa tiệc thương mại đầy xa hoa và lộng lẫy. Bên cạnh cô luôn luôn có sự sát vai cùng hai người đàn ông, nhưng lại khiến cho nhiều người ngỡ ngàng. Rõ ràng là cô gái nhỏ của nhà họ Thẩm nhưng lại cực kì được người đàn ông nhà họ Đường kia săn đón, đến cuối cùng vẫn là kha khá người quyết tâm lên tiếng hỏi hai gia đình về ý định kết làm thông gia.
Cả gia đình đều không phủ nhận cũng không hề khẳng định.
Huống hồ vốn dĩ sự việc ba người cùng đi với nhau này thực sự khiến Thẩm Tuệ muốn cười mà không thể cười được. Đường Diệp từ khi khai thông được tình cảm của mình liền bám ríu lấy cô, thường xuyên đưa đón, ân cần chăm sóc cô, nhưng Thẩm Dương lại nói rõ ràng anh có ý đồ cố ý tiếp xúc với Thẩm Tuệ, muốn cùng cô dùng kế gạo đã nấu thành cơm.
Nhưng nhà họ Thẩm đều không muốn như vậy, Thẩm lão gia nói muốn để cháu ngoại vui vẻ tận hưởng hết những ngày tháng ở bên gia đình, để gia đình bù đắp cho cô tất cả mọi thứ của trước kia xong mới muốn để cô gả đi. Hơn nữa trước kia ông bà Đường còn thì Thẩm Tuệ còn được chăm sóc tốt chứ hiện tại Đường Diệp như vậy càng khiến lão Thẩm thương cháu gái không muốn gả liền. Khiến Đường Diệp chỉ có thể càng ngày càng cố gắng dốc sức chạy tới chạy lui chăm sóc anh.
Vậy lên cho dù là bất cứ bữa tiệc nào liền có ba người cùng nhau xuất hiện.